Cô ta giết người, gián tiếp giết người cũng là hung thủ, nhưng lạ thay, đối với chuyện này Vương Tĩnh Tĩnh cũng thẳng thấy hoảng loạn, chỉ khi nhớ đến cái cảnh Điền Điềm bị gặm thịt, và cảnh con rối xé nát Viên Bưu kia, lúc đấy cô ta mới thấy nghẹt thở.

- - giết người cũng không khủng bố bằng quỷ quái.

Trải qua một đêm, Vương Tĩnh Tĩnh đã nghĩ sẵn đủ loại lý do, kết quả Khương Hề và Úy Lam cũng chẳng hỏi gì nhiều, dễ dàng tin tưởng dăm ba câu nói của cô ta.

Đúng vậy, cô ta có gì phải sợ cơ chứ, an nguy của bản thân mọi người còn chẳng tự lo được, tìm hiểu kĩ càng cái chết của người khác để làm gì? Con rối lại không phải lần đầu tiên giết người.

Cho dù như vậy, chỉ cần Vương Tĩnh Tĩnh nhớ lại chuyện tối qua, trái tim vẫn cứ đập thình thịch, không phải sợ hãi, thì cũng chột dạ.

Cô ta cố gắng an ủi bản thân, trong Game đâu phải chưa thấy qua cảnh giết người, tàn nhẫn độc ác ngược lại mới là an toàn nhất, bản thân muốn tiếp tục sống sót, cần thiết phải thay đổi..

Kẽo kẹt.. Loảng xoảng!

Một tiếng động của cánh cửa gỗ mục làm ngắt đoạn suy nghĩ của Vương Tĩnh Tĩnh, cô ta hơi giật mình, giương mắt nhìn ra ngoài cửa, hôm nay trời nổi gió sao?

Vương Tĩnh Tĩnh vẫn chưa nghĩ nhiều, đứng dậy đi đóng cửa, rồi chậm rãi đi về phía phòng bếp, hôm nay cô ta không ra ngoài tìm manh mối, cần thiết phải nấu một bữa ra trò mới được.

Đáng tiếc nguyên vật nấu ăn chỉ còn sót lại rau xanh củ cải và mì, điều này không thể trách mình được, cô ta lơ đãng xắt rau, trong đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên trượt tay một cái, dao cắt mạnh vào ngón tay, gọt luôn một mảng lớn da thịt.

"Á!" Cô ta ném luôn con dao xuống đất, hét một tiếng che lấy ngón tay không ngừng chảy máu, xoay người muốn tìm đồ vật để băng bó.

Đại sảnh dưới lầu không tìm thấy thứ gì, Vương Tĩnh Tĩnh bèn dứt khoát chạy thẳng lên lầu, ngay khi bước lên bậc thang cuối cùng, chân lại hụt một cái, cả người lăn từ trên lầu xuống dưới.

"Á!" Vương Tĩnh Tĩnh ré lên một cách thảm thiết, khi cô ta dừng lại, đùi phải treo trên bậc thang bằng một tư thế cực kì vặn vẹo.

Khung cảnh này nhìn thật quen mắt, tối hôm qua ngay khoảnh khắc cô ta chạy ra khỏi phòng, quay đầu nhìn lại thấy được hình dạng chân của Viên Bưu khi bị con rối bẻ, giống y chang như mình lúc này!

* * *

Người đàn ông đang đi trên đường dường như cảm giác được gì đó, nhìn một cái về hướng nhà trọ, ánh mắt toát lên vẻ trào phúng, không thèm để ý.

"Ây chờ một chút!" Khương Hề ở phía sau gọi một tiếng: "Úy Lam, anh có nghe thấy tiếng gì không? Hình như truyền tới từ nhà trọ, là Vương Tĩnh Tĩnh đã xảy ra chuyện sao?"

Người đàn ông cũng chẳng quay đầu lại: "Không nghe thấy."

Khương Hề sượng trân, người đàn ông này chắc chắn đang nói dối không chớp mắt, nhưng cậu do dự một hồi, vẫn quyết định đi theo Úy Lam, mặc kệ chỗ trọ xảy ra bất cứ chuyện gì, một đứa què như mình cũng chẳng giúp gì được, thôi thì tự cầu may đi.

* * *

Lúc này Vương Tĩnh Tĩnh mà còn không phát hiện cô ta đã kích hoạt trúng thứ khủng bố gì đấy, thì đúng là sống phí cuộc đời, ngay đến vết thương trên đùi cũng không màng, liền cố gắng dùng tay để bò ra ngoài, trong miệng thở hổn hển, khóc lóc một phen nước mắt nước mũi tèm nhem.

"Tôi không phải cố ý! Tôi chỉ là sợ quá nên mới đẩy anh ra thôi! Buông tha cho tôi đi, cầu xin anh buông tha tôi đi.." Vương Tĩnh Tĩnh thật không thể tin nổi, là Viên Bưu biến thành quỷ tới tìm cô ta báo thù sao? Nhưng ở thế giới trước cô ta thật sự từng thấy người chơi giết người, rõ ràng mọi người đều không bị trả thù, vì sao đến lượt mình thì lại trở nên như vậy?

Chỉ cần bò ra cánh cửa này, bên ngoài chắc chắn sẽ có người nghe được lời cầu cứu của mình, lúc này Vương Tĩnh Tĩnh vô cùng hối hận, tại sao lại cứ phải vì chút xíu lợi ích mà chọn ở lại đây, cùng mọi người ra ngoài không phải tốt hơn hay sao? Nếu xảy ra chuyện còn có thể đẩy Khương Hề ra chắn một cái..

Sau khi bị kinh sợ quá độ và tâm lý vặn vẹo, chính bản thân cô ta cũng không biết trong đầu nên suy nghĩ cái gì, không màng đến đúng sai, chỉ cần có thể sống sót, như thế nào đều được!

Dần dần, cái chân bị gãy vặn vẹo kia của cô ta càng ngày càng đau, dường như trên đó đang có hai cánh tay vô hình đang ấn vào, thậm chí Vương Tĩnh Tĩnh còn có thể nhìn thấy dấu tay đang hằn lên da thịt, cô ta đau đến nỗi cổ họng không ngừng ré lên những âm tiết chói tai.

Sau khi bị tra tấn hồi lâu, Vương Tĩnh Tĩnh cảm thấy trước mắt như đang xuất hiện ảo giác, gương mặt bị gặm cắn nát bấy của Viên Bưu kia bỗng xuất hiện bên tai cô ta, gần trong gang tấc, bỗng nhảy xổ qua.

Tiếng kêu thảm thiết kế đó diễn ra khá lâu, mấy thôn dân gần đó nghe thấy tiếng phát ra từ nhà trọ của người xứ khác, căn bản chẳng thèm quan tâm.

Khương Hề đi được khá xa bèn ngoáy ngoáy lỗ tai, lầm bầm nói với người đàn ông đi đằng trước: "Anh thật sự không nghe thấy sao? Là tiếng của Vương Tĩnh Tĩnh."

Úy Lam hờ hững mở miệng: "Cậu có thể trở về với cô ta."

Khương Hề cảm thấy câu nói này của người đàn ông như kiểu: Cậu có thể trở về chôn chung với cô ta..

Cậu bèn lập tức ngậm miệng, hai người rất mau đã đến chỗ ở của bà cụ, Úy Lam gập ngón trỏ tay phải, gõ ba nhịp hai nhẹ một mạnh lên cửa, ra vẻ cực kì lễ phép.

Nhưng bên trong vẫn chưa có tiếng vọng, Khương Hề còn đang chờ người đàn ông gõ tiếp, kết quả anh nhấc chân lên, trực tiếp đạp cái rầm, hai cánh cửa vang lên một tiếng rồi tèo luôn.

Khương Hề: "..."

Tiên lễ hậu binh? Thời gian lễ phép cũng ngắn quá nhỉ, biết đâu chân cẳng bà cụ không khỏe còn chưa kịp mở cửa, đạp vậy dễ trúng người ta.

Quả nhiên, lúc này bà cụ bên trong đang lọm khọm đứng gần cửa, dường như bị dọa hết hồn, rổ kim chỉ đang bưng trên tay loảng xoảng một cái rớt hết xuống đất.

Người đàn ông trông cũng đâu phải người thiếu lễ phép đâu nhỉ? Tuy rằng căn cứ vào tin tức mà kẻ điên tiết lộ, hết thảy mọi chuyện đều từ bà cụ trước mắt này mà ra, con rối không chỉ do bà cụ chế tác, người chơi chết cũng do ý muốn của bà ta, thế cũng.. Thôi vẫn nên để cửa nện chết mụ ta thì hơn.

Câu chào hỏi lễ phép của Khương Hề sắp thốt ra khỏi miệng bèn nuốt tọt xuống họng, chỉ đứng yên lặng một chỗ làm kẻ vô hình, bàn giao hết cho Úy Lam.

Sau khi bà cụ tỉnh táo lại, trợn mắt tức giận nhìn về phía người đàn ông: "Tụi bây muốn làm gì? Bà già này vẫn có chút uy vọng ở trong thôn nhé, hôm nay không sửa lại cửa cho tao, có tin tao bảo người dân trong thôn bắt tụi bây lại không!"

Úy Lam lạnh lùng nói: "Không bằng trực tiếp chỉ huy con rối bắt chúng tôi cho lẹ."

Bà cụ sững lại: "Tao không biết bây đang nói cái gì."

Úy Lam: "Bài vị lớn nhất đang thờ cúng ở từ đường trong thôn viết tên con gái bà, nghe nói nhiều năm trước bị người ta xâm hại mà chết, mấy bài vị lung tung khác đều là chôn cùng?"

Nội tâm Khương Hề 'ủa' một tiếng, quả nhiên đi theo đại lão không sai, tin tức này không biết đối phương tra được từ khi nào, chưa từng chia sẻ với mọi người.

Sau khi bà cụ nghe xong vẻ mặt như muốn phát điên luôn rồi, run rẩy chỉ vào Úy Lam: "Mày, mày!" Mày cả nửa ngày cũng chẳng nói tiếp được, bên trong phòng thì có mấy con rối to bự chảng đi ra, từng bước tới gần Khương Hề và người đàn ông.

Mụ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao muốn đem tụi bây làm thành con rối, hong gió treo ở từ đường thỉnh tội với cháu gái tao!"

"Đệt!" Khương Hề khẽ mắng: "Chuyện này liên quan gì tới tôi? Từ đầu đến cuối tôi còn chưa nói câu nào nhá?"

Đáng tiếc con rối chẳng thèm nghe cậu giải thích, ào ào vọt tới, nếu là bình thường còn đỡ, hiện tại Khương Hề còn đang què giò đây này, muốn chạy cũng không thoát được.

Bất quá tối qua cậu đã nhìn thấy người đàn ông một tay bẻ đầu con rối, có phải lần này cũng có thể..

Mộng đẹp còn chưa trở thành sự thật, Khương Hề liền nhìn thấy Úy Lam lùi ra sau một cái, hình như đang tính chạy trốn.

Ơ kìa..

Mặc kệ, mạng nhỏ quan trọng, Khương Hề tiến lên một bước ôm chặt lấy vòng eo nom gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông, miệng mau chóng hét lên: "Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ngực cũng đã nhìn người cũng đã ngủ, anh đừng vứt bỏ em!"

Úy Lam: "..."

Muốn quẳng người vô đám con rối..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play