Giây phút chìm vào dòng nước, trong đầu Phó Bách Diễn bỗng nhiên hiện ra nhiều hình ảnh vô cùng xa lạ, những hình ảnh này lướt nhanh đến mức hắn không thể nắm bắt được, sau đó chính là cơn đau đầu như muốn nổ tung.
Giờ khắc này, thân thể hắn phảng phất như bị rót chì, một lực lượng khủng bố nào đó đè nặng hắn chìm xuống đáy nước, cứ mãi chìm xuống, khiến hắn ngay cả động tác giãy giụa cũng không làm được.
Chỉ ngắn ngủn vài giây, người đã hoàn toàn biến mất khỏi mặt nước, đang đứng trên bờ, Tô Cảnh Nhan lập tức trở nên luống cuống: “Phó Bách Diễn? Phó Bách Diễn, anh đừng làm em sợ đấy, anh nhanh lên đây đi.”
Người này không phải khoác lác nói rằng bơi kiểu gì cũng biết sao?
Trên mặt nước vẫn không thấy được bóng người.
Tô Cảnh Nhan hoàn toàn trở nên hoảng loạn, ngay cả quần áo cũng không kịp cởi, lập tức nhảy xuống bể bơi.
Nước trong bể rất lạnh cũng rất sâu, Tô Cảnh Nhan nín thở tìm kiếm ở dưới nước, cố gắng bơi đến gần người đã trầm xuống đáy nước.
Trong cơn mê man, phảng phất như có cảm ứng tâm linh, Phó Bách Diễn đột nhiên mở bừng mắt.
Một bàn tay mảnh khảnh vươn tới trước mắt hắn, trong mông lung, tựa như vị Chúa cứu thế đang tỏa ra vầng sáng nhu hòa, cố ý đến đây để cứu vớt hắn.
Tự đáy lòng hắn nảy lên một nỗi dục vọng cầu sinh mãnh liệt, tứ chi bị trói buộc một lần nữa sống dậy, thậm chí nó còn bắt lấy vầng sáng kia, sau đó cường thế mà hôn lên đôi môi ướt át.
Hai người trao đổi dưỡng khí giữa môi răng, xung quanh là những viên bọt khí bốc lên rồi lại tan vỡ, thế giới dưới nước yên lặng đến đáng sợ, nhưng hắn lại đột nhiên sinh ra một ý tưởng gần như biến thái.
Nếu cứ ôm em ấy cùng nhau chìm vào đáy nước, có phải sẽ có được sự vĩnh hằng trong truyền thuyết?
Tiếng nước “xôn xao” đột nhiên vang lên, hai người đồng thời trồi lên khỏi mặt nước.
Tô Cảnh Nhan vuốt mái tóc đã ướt đẫm, còn chưa kịp thở đã lập tức chửi ầm lên: “Anh bị điên à? Anh muốn chết sao?”
Phó Bách Diễn cũng đang thở dốc, nhưng hắn vẫn gắt gao mà nhìn thanh niên cũng ướt đẫm cả người ở đối diện, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng cuồng nhiệt không bình thường.5
“Tô Cảnh Nhan, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.” Hắn bị sặc nước, tiếng nói vừa trầm vừa ách, ngữ điệu không thể phân biệt là mệnh lệnh hay là cầu xin: “Nói, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.”
“…… Bệnh tâm thần!” Tô Cảnh Nhan bị hắn nhìn chằm chằm mà cả người dựng tóc gáy, trực tiếp mặc kệ hắn rồi bơi lên bờ.
Tây trang đã thấm nước, trở nên vừa ướt vừa lạnh vừa nặng, trong đêm đông gió lạnh, Tô Cảnh Nhan không nhịn được mà hắt xì.
Cũng may lúc nãy để điện thoại ở trên bờ, hắn cúi người cầm lấy, mở ra danh bạ.
“Em ướt rồi, sẽ bị cảm đấy.” Phó Bách Diễn cũng đi theo lên bờ: “Gọi điện thoại cho bí thư Kim đi, chúng ta về nhà bây giờ.”
Tô Cảnh Nhan nhẫn nhịn mà nhắm mắt lại, cũng không quay đầu mà gọi điện thoại cho bí thư Kim, sau khi cúp máy lại nhanh chóng gọi một cuộc gọi khác.
“Lâm Bảo Bối, tớ phát cho cậu cái địa chỉ, cậu lại đây đón tớ.”
Phó Bách Diễn cau mày tiến lên: “Em muốn đi đâu?”
“Đứng lại.” Tô Cảnh Nhan xoay người, ngữ khí lạnh lẽo cảnh cáo hắn: “Anh lại đụng vào em nữa thử xem?”
Thanh niên vuốt mái tóc đã ướt đẫm ra sau đầu, để lộ mi cốt cao thẳng, màu da trắng như tuyết, sắc môi đỏ như máu, xinh đẹp lại mang theo tính công kích sắc bén.
Phó Bách Diễn trong lòng khẽ giật, bàn tay vươn ra lại cứng còng giữa không trung.
“Em đến nhà bạn ở một đêm, chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.” Tô Cảnh Nhan nỗ lực duy trì ngữ điệu bình tĩnh, dứt lời không hề lưu luyến mà xoay người rời đi.
Bóng dáng của hắn mảnh khảnh lại đơn bạc, nhưng bước chân lại vô cùng kiên định, Phó Bách Diễn chỉ có thể trầm mặc mà đi theo phía sau hắn, không dám lại tùy tiện tiến lên.
Lại là một ngày với ánh mặt trời rực rỡ.
Lâm Bảo Bối kéo ra rèm cửa, ánh nắng chiều nháy mắt trút xuống đầy đất.
“A Nhan, cậu nên rời giường!” Cậu ta xoay người kéo ra tấm chăn trên giường: “Câụ xem thời tiết bên ngoài đẹp như vậy, mà cậu cứ nằm ở trên giường ngủ, không thấy tiếc à?”
“Uhm……” Tô Cảnh Nhan hừ một tiếng, đoạt lại chăn từ trong tay cậu ta che mặt lại: “Cậu đừngphiền tớ, gần đây lại không có diễn chụp đúng không?”
“Cái gì mà lại? Tớ đây là khó khăn lắm mới có ngày nghỉ có được không?” Lâm Bảo Bối kiên trì không ngừng mà đi kéo chăn: “Mau đứng dậy, bồi tớ đi ra ngoài lãng!”
“Cậu để tớ ngủ yên một giấc, không được sao?” Tô Cảnh Nhan bất đắc dĩ mà mở hai mắt: “Không cósức bồi cậu lãng.”
Lâm Bảo Bối vẻ mặt ngạc nhiên lại nghi ngờ: “Không phải đâu, không phải đâu, không phải đâu? A Nhan, dáng vẻ cậu bây giờ có chút đáng sợ a!”
Tô Cảnh Nhan thở ra một hơi: “Chỗ nào đáng sợ?”
“Tớ vẫn là lần đầu tiên thấy cậu buồn bã ỉu xìu như vậy đấy.” Lâm Bảo Bối hơi chần chờ: “Rất giống như là…… cậu thất tình?”
Cả người ướt đẫm leo lên xe mình, hỏi cái gì cũng không nói, như du hồn mà bước vào nhà mình, tắm rửa xong ngã lên giường liền ngủ tới buổi chiều ngày hôm sau.
“Cậu mới thất tình, cả nhà cậu đều thất tình!” Tô Cảnh Nhan như mèo con bị dẫm phải đuôi, lập tức dựng lông.
Đáng ghét, có yêu đương hồi nào đâu mà thất tình?
“Không phải thì không phải, làm gì kích động dữ vậy……” Lâm Bảo Bối lẩm bẩm, bỗng nhiên lại vươn đầu tới: “Vậy chẳng lẽ là cãi nhau với Phó tiên sinh nhà cậu?”
“Đừng nhắc tới hắn với tớ.” Tô Cảnh Nhan nhắm mắt lại: “Đi uống rượu thôi, chờ tớ chút.”
Rời giường rửa mặt, thay xong quần áo, Tô Cảnh Nhan tắt di động nạp pin một lát, tới lúc mở máy lạinhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, cùng với không biết bao nhiêu là tin nhắn.
Hắn chỉ nhìn lướt qua, trực tiếp kéo người vào sổ đen.
Nhắm mắt làm ngơ.
Quán bar Thâm Sắc Blue.
Đêm nay không khí quán bar đặc biệt nóng bỏng, chỗ quầy bar đang ngồi một người thanh niên vôcùng xinh đẹp, chỉ đơn giản áo sơ mi trắng quần tây đen, nhưng mặc ở trên người lại mang theo vẻcấm dục mà hấp dẫn.
Nhưng cả người mỹ nhân lại mãnh liệt toát ra hơi thở “người sống chớ gần”, ai đến gần đều bị cự tuyệt thẳng thừng.
“Một mình?” Bên tai vang lên một giọng nói từ tính dễ nghe, Tô Cảnh Nhan hơi nghiêng mắt, biểu tình lại có chút kinh ngạc.
Giang Kim Thần cười khẽ: “Sao vậy, Cảnh Nhan rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi?”
“Là có chút kinh ngạc.” Tô Cảnh Nhan thu hồi tầm mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vòng lấy ly thuỷ tinh: “Không nghĩ tới Giang công tử cũng thích nam.”
“Vậy thật ra cũng không phải.” Giang Kim Thần ngồi xuống bên cạnh hắn: “Chính xác thì tôi là toàn tính luyến.”.
ngôn tình ngượcTô Cảnh Nhan cũng không quá hứng thú với chuyện này, thuận miệng cho qua: “Ừ, khá tốt.”
“Bất quá, sao Phó tổng lại đổi tính thế, chịu thả cậu một mình ở bên ngoài uống rượu?” Giang Kim Thần nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu: “Tôi thấy hắn như hận không thể buộc cậu ở trên lưng quần ấy.”
Tô Cảnh Nhan nhíu mày: “Tôi là đồ chơi sao, tôi không có tự do thân thể?”
“A —— tôi hoàn toàn không có ý này.” Giang Kim Thần sửng sốt, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là cảm thấy Phó tổng chiếm hữu dục quá mạnh, còn tưởng Cảnh Nhan cậu sao có thể chịu được chứ.”
“Ha……” Tô Cảnh Nhan cười nhạo bảo: “Kể cho anh nghe một chuyện cười, chiếm hữu dục của anh ta căn bản là không phải vì tôi mà sinh ra.”
Hắn chỉ là thế thân của người kia mà thôi, từ đầu tới cuối.
Sau khi Phó Bách Diễn mất trí nhớ, ngay cả chuyện bọn họ quen biết nhau như thế nào cũng quên mất, nhưng ký ức về bạch nguyệt quang lại như đã khắc vào trong xương cốt, chưa hề quên đi.
“Lời này là sao……” Giang công tử lại lần nữa giật mình, thử hỏi: “Hai người thật sự cãi nhau à?”
“Không tính là cãi nhau.” Tô Cảnh Nhan vẻ mặt uể oải, một tay chống cằm: “Chẳng qua là làm rõ một vài việc.”
Rất nhanh, Giang Kim Thần lại lần nữa hiện ra vẻ tươi cười trên gương mặt: “Nếu Cảnh Nhan chuẩn bị vứt bỏ Phó tổng, tôi đây có thể trước lãnh một cái bảng số tình yêu chứ?”
“Anh đừng có diễn.” Một giọng nói từ xa đến gần, Giang Kim Thần theo bản năng quay mặt lại, cánh môi ấm áp cùng với gương mặt mềm mại trơn mịn nhẹ nhàng cọ qua nhau.
Lâm Bảo Bối đứng thẳng lưng, nhìn đối phương từ trên xuống dưới, tiếp tục ra kết luận: “Tuy rằng anh lớn lên cũng rất tuấn tú, nhưng so với Phó tiên sinh vẫn còn kém một chút nữa.”
Giang Kim Thần híp híp mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt to vừa đen vừa tròn: “Cho nên, cậu là đang khen tôi soái sao?”
“A?” Lâm Bảo Bối lập tức bị ghẹo đến đỏ mặt: “Anh anh anh, anh cái người này sao chỉ nghe nửa câu đầu vậy?”
“Tôi đương nhiên là —— chỉ nghe điều mà chính mình muốn nghe thôi.” Giang công tử khẽ giươngmôi, nếu là ai quen biết nhìn thấy ánh mắt hắn giờ phút này, trong lòng nhất định sẽ hiểu, đây là thời khắc Giang công tử đi săn.
“Hai người tự làm quen với nhau đi, có hứng thú thì trò chuyện với nhau.” Tô Cảnh Nhan uống xong một ngụm rượu cuối cùng, từ trên ghế đứng dậy: “Chìa khóa đưa tớ, tớ đi về trước.”
Rượu uống vào miệng là đắng, mà càng uống lại càng tỉnh, không thú vị.
Xe taxi ngừng ở phụ cận tiểu khu, Tô Cảnh Nhan xuống xe đứng hóng gió một lát rồi mới không nhanh không chậm đi vào trong tiểu khu.
Ngay lúc hắn chuẩn bị quét thẻ để mở cổng đi vào, trong lúc vô tình nghe thấy đối thoại của mấy chú bảo an.
“Lão Vương, thẳng nhóc ở trước cửa có phải vẫn chưa đi đúng không?”
“Đúng vậy, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, uống say như vậy, sẽ không bị gì đi?”
“Không thể nào? Nếu không…… chúng ta bảo cậu ấy vào đây chờ tỉnh rượu lại hỏi? Hay là báo cảnhsát?”
Tô Cảnh Nhan trong lòng hiện ra một suy nghĩ vớ vẩn, chần chờ mà lùi lại hai bước, sau đó xoay người, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi.
Quả nhiên, hắn ở bên cạnh đường tìm thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc.
“Tô Cảnh Nhan, Cảnh Nhan bảo bối……” Phó Bách Diễn không quan tâm gì mà ôm chặt lấy người trong lòng: “Thực xin lỗi, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi……”
Tô Cảnh Nhan:……
“Em đừng không để ý đến anh, em vừa không để ý đến anh, tim anh liền đau muốn chết……” Nam nhân đã say khướt, giọng nói càng ngày càng ách, thậm chí mang theo tiếng nức nở chưa từng có:“Anh yêu em, anh thừa nhận, anh yêu em còn nhiều hơn em yêu anh …… Không phải em không rời được anh, là anh không rời được em, cho nên em không thể không cần anh……”
Ba chữ “anh yêu em” vừa thốt ra, Tô Cảnh Nhan lập tức sững sờ tại chỗ, ngay cả tiếng hít thở như phảng phất tạm dừng.
Hắn không ngờ rằng, Phó Bách Diễn lại dễ dàng thốt ra ba chữ này với hắn như thế, mà còn dùngphương thức…… khóc lóc thảm thiết như vậy.
Trong ký ức của hắn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Phó Bách Diễn với dáng vẻ chật vật thế này, trước đó, hắn thậm chí còn không thể tưởng tượng được, hoá ra Phó tiên sinh cũng biết khóc.
“Em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em, anh cũng có thể giải thích, em về nhà với anh được không……” Nam nhân còn đang thâm tình, chân thành mà thổ lộ lòng mình, thấy người trong lòng vẫn thờ ơ như cũ, ngữ khí không khỏi bối rối: “Tại sao em lại bất động? Không sao cả, không sao cả, để anh ôm em về nhà được không?”
“Anh ——” Tô Cảnh Nhan xem đủ rồi, rốt cuộc nhịn không được: “Nếu anh thật sự có thể nhổ cái cây này lên, xem như anh lợi hại.”
Phía sau truyền đến thanh âm mà mình ngày nhớ đêm mong, nam nhân đang liều mạng ôm một cây đại thụ liền chậm rãi xoay đầu, nhìn gương mặt không biết nên khóc hay cười kia, biểu tình mờ mịt lại không biết làm sao: “Cảnh Nhan, em, sao em lại ——”
Tô Cảnh Nhan: “Còn chưa chịu buông tay? Vậy anh cứ việc ôm cái cây mà anh thâm tình thổ lộ về nhà đi, hai người sống chung vui vẻ nhé.”