Phó Bách Diễn đột nhiên hít sâu một hơi, cố gắng ngăn lại xúc động muốn hành hung thằng nhóc đáng ghét trước mặt này.
“Tô Cảnh Nhan là người của tôi, của chỉ một mình tôi.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa hung ác: “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, nếu như có lần sau, tôi sẽ không nể mặt đại ca cậu nữa đâu.”
Mộ Kha bị dọa sợ, không kiềm được mà trốn vào góc tường, nhỏ giọng lí nhí tranh luận: “Nhưng, nhưng mà Bách Diễn ca ca, anh lại không phải thiệt tình thích giáo sư ca ca……”
“Cậu nói bậy gì đó?” Phó Bách Diễn chau mày: “Cậu thì biết gì.”
“Đúng là vậy mà!” Mộ Kha bỗng nhiên lớn giọng: “Anh lại không phải thiệt tình thích anh ấy, dựa vào cái gì lại muốn độc chiếm anh ấy!”
Phó Bách Diễn trầm mặt: “Cậu mẹ nó lại nói bậy có tin tôi——”
“Anh tìm giáo sư ca ca, chẳng lẽ không phải tại vì anh ấy trông giống với mối tình đầu của anh sao?” Mộ Kha buột miệng thốt ra: “Anh rõ ràng chính là xem anh ấy như thế thân của người mà anh yêu thầm!”
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức lâm vào một mảnh tĩnh mịch đáng sợ.
Phần cơ trên gương mặt Phó Bách Diễn mất tự nhiên mà khẽ run rẩy: “Cậu làm sao mà, biết được?”
“Em, em em em sao lại không biết chứ?” Mộ Kha dính sát người vào vách tường: “Em vô tình phát hiện anh cho đại ca của em xem tập tranh đó, người trong tranh trông rất giống với giáo sư ca ca……”
Rất ít ai biết rằng, Phó tổng oai phong một cõi trên thương trường, thật ra lại có một kỹ năng riêng bị che giấu đi.
Lúc ấy Mộ Kha vẫn còn nhỏ, phân biệt không ra bức tranh đó đẹp hay xấu, nhưng ký ức về người trong tập tranh kia lại hãy còn mới mẻ.
Bởi vì chiếm đầy cả một tập tranh đều là vẽ cùng một người, từng cử chỉ từng nụ cười của người trong tranh đều vô cùng sinh động như thật, đẹp đẽ đến mức làm cậu hoa mắt say mê.
Một đoạn thời gian dài sau đó, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cậu vẫn luôn nhớ mãi không quên vị mỹ nhân trong tranh. Có một lần, cậu nhịn không được chạy tới hỏi đại ca người nọ rốt cuộc là ai, nhưng đại ca lại không chịu nói cho cậu, vì bị cậu quấn lấy hỏi đến phiền nên mới nói đó là người mà Bách Diễn ca ca yêu thầm.
Lúc ấy, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tô Cảnh Nhan đã cảm thấy có chút quen mắt, sau lại gặp lại, cậu đột nhiên hoảng hốt nhận ra giáo sư ca ca lại giống như người bước ra từ trong tập tranh đó ……
“Phanh” một tiếng vang lên, Phó Bách Diễn một quyền đấm lên giá gỗ ở bên cạnh, đôi mắt đen tối đáng sợ như bão táp quay cuồng: “Cậu còn biết gì nữa?”
“Hết rồi……” Lúc này dù có không sợ trời không sợ đất, Mộ tứ thiếu cũng thật sự túng: “Bách Diễn ca ca anh không thể đánh em, em là em trai của người bạn thân nhất của anh đó……”
“Ngậm chặt miệng của cậu lại.” Phó Bách Diễn đè thấp giọng, gằn từng chữ một mà cảnh cáo: “Nếu như để tôi nghe thấy cậu nói những lời này với người khác ——”
Ý vị thâm trường rõ ràng, Mộ Kha nhỏ giọng trả lời: “Không nói thì không nói.”
Nhưng chuyện này có công bằng với giáo sư ca ca sao?
Cậu súc ở trong góc, nhìn theo bóng dáng cao lớn uy mãnh biến mất trong tầm mắt, lúc này mới “hô hô” mà thở hổn hển vài cái.
Dọa chết người, biểu tình vừa rồi của Bách Diễn ca ca quả thực như muốn bóp chết cậu tại chỗ ấy.
Nhưng cậu mới vừa bước lên trước một bước, lại phát hiện trong góc khuất ở chỗ ngoặt đối diện đang đứng một hình bóng quen thuộc.
“Giáo sư ca ca?” Cậu thất thanh kêu lên: “Anh đến đây lúc nào?”
Tô Cảnh Nhan ngước mắt lên, cảm xúc phức tạp trong đôi mắt đào hoa trong suốt kia thay đổi vài lần, cuối cùng lại không hỏi cũng không nói gì.
Không cần hỏi nữa. Rất nhiều chuyện đã được sáng tỏ rõ ràng, rất nhiều nghi vấn cũng được đến đáp án.
Hắn trầm mặc trở lại đại sảnh, chẳng được bao lâu, tiểu thọ tinh cũng xuất hiện.
Hôm nay, Tống Lẫm mặc một bộ âu phục trắng xa hoa được cắt may riêng, chải kiểu tóc rẽ ngôi ba bảy soái khí, lúc thẳng lưng đứng ở trên bục cắt bánh kem, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía người thầy của mình.
Tô Cảnh Nhan từ xa nâng ly, không tiếng động nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ”.
“Nếu tôi sớm biết cậu là thầy giáo của nó, chúng ta hẳn là đã sớm gặp lại……” Tống Bính Dương lần thứ hai lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở bên cạnh hắn.
“Tìm một chỗ, chúng ta nói chuyện đi.” Tô Cảnh Nhan buông ly rượu trong tay, xoay người dẫn đầu đi về phía thiên thính.
Chuyện tốt ngoài ý muốn từ trên trời rơi xuống, Tống nhị thiếu lập tức không chút do dự mà đuổi theo bước chân hắn.
Biệt thự Tống gia rất lớn, bố cục lại phức tạp, Tô Cảnh Nhan tìm một chỗ tương đối an tĩnh sau đó tâm bình khí hòa hỏi: “Tống Bính Dương, có phải anh vẫn cảm thấy không cam lòng phải không?”
“Không cam lòng chuyện tôi cự tuyệt anh năm đó.” Tô Cảnh Nhan bình tĩnh mà nhìn vào mắt hắn: “Tống nhị thiếu, lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt, vẫn là dùng phương thức không giữ thể diện như vậy, cho nên anh mới nhớ mãi nhiều năm đến thế.”
Đề cập đến đoạn quá khứ kia, biểu tình của Tống Bính Dương có chút cừng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường: “Lý do của chuyện trước kia tôi cũng không muốn hỏi lại, tôi chỉ quan tâm đến hiện tại mà thôi.”
Nhiều năm đã trôi qua, mỗi lần nhìn thấy Tô Cảnh Nhan, trái tim của hắn vẫn có cảm giác như không thuộc về hắn.
“Anh không muốn hỏi, nhưng tôi vẫn muốn nói.” Tô Cảnh Nhan giương khóe môi: “Có người gửi đến hòm thư điện tử của tôi một bộ ảnh giường chiếu rất rõ nét, anh không ngại đoán thử vai chính là ai sao?”
Gương mặt Tống Bính Dương như mất đi huyết sắc, theo bản năng mà giả ngốc hỏi lại: “Ảnh giường chiếu gì?”
Tô Cảnh Nhan lui ra sau một bước, trong giọng nói mang theo chút ghét bỏ: “Một người khác hẳn là Ôn Tửu, tôi thấy kinh tởm nên không nhìn kỹ, nhưng người ở mặt trên chính xác là anh, tôi nhận ra được.”
Trong một giây, Tống Bính Dương không kiềm được mà nhớ lại mùa hè oi bức lại xao động của nhiều năm trước.
“Hay cho một người si tình như Tống nhị thiếu, một bên thì theo đuổi tôi làm cho cả trường đều biết, một bên thì lại cùng cậu trai xinh đẹp khác lăn giường lăn đến trời đất u ám.” Tô Cảnh Nhan cười nhạo: “Con người của tôi ghét nhất là lừa gạt và phản bội —— không đúng, ai mà lại không căm ghét hai thứ này chứ?”
Tống Bính Dương cả người cứng đờ tại chỗ, lắp bắp muốn giải thích: “Tôi —— tôi không phải……”
Hắn muốn nói năm đó chính mình kỳ thật là bị hãm hại, nhưng vấn đề là Tô Cảnh Nhan sẽ tin sao?
“Anh nên thừa nhận, từ đầu tới cuối, anh cũng không có thích tôi đến thế, đối với anh mà nói tôi cũng không phải là lựa chọn duy nhất.” Tô Cảnh Nhan tùy ý khảy tóc: “Cho nên, giữ thể diện cho nhau một chút, cho dù có ngoài ý muốn chạm mặt giống như hôm nay, hai chúng ta cũng đừng chào đón nhau làm gì.”
Tống Bính Dương há miệng thở dốc, lại nhắm lại đôi mắt đầy vẻ tối tăm.
Nên nói cuối cùng cũng nói cho rõ ràng, Tô Cảnh Nhan nhẹ nhàng thở ra một hơi, thẳng lưng chuẩn bị rời đi.
“Tô Cảnh Nhan.” Người phía sau lại đột nhiên mở miệng: “Tôi muốn hỏi lại cậu một vấn đề.”
Tô Cảnh Nhan khựng lại bước chân nhưng không có quay đầu lại.
Tống Bính Dương bắt lấy một tia hy vọng hư vô cuối cùng: “Nếu, nếu năm đó không xảy ra chuyện đó, cậu sẽ ở bên tôi chứ?”
Sẽ sao?
Thiếu niên anh tuấn khí phách hăng hái, vì lấy lòng hắn mà nỗ lực hết mình, thẳng thắng yêu thích, thiên vị không có lý do, ánh mắt không hề che giấu sự ái mộ nhiệt liệt, hắn có từng, trong giây phút nào đó, động tâm hay không?
“Anh muốn nghe đáp án gì?” Tô Cảnh Nhan hơi hơi nghiêng mắt: “Mặc kệ là đáp án thế nào, anh cũng sẽ không vừa lòng.”
Đa số nam nhân đều có mối tình đầu, nếu là bạch nguyệt quang cầu mà không được, lực sát thương càng là trực tiếp nhân đôi.
Tô Cảnh Nhan thu hồi ánh mắt, một mình bước ra ngoài.
Lúc Phó Bách Diễn tìm được tiểu tình nhân, phát hiện hắn đang ngồi bên cạnh bể bơi, nhìn làn nước màu xanh nhạt mà phát ngốc.
“Em ở chỗ này làm gì?” Phó Bách Diễn kiềm chế hỏa khí trong lòng, thấp giọng hỏi: “Em có biết anh đã tìm bao lâu rồi không?”
“Phó tổng tìm em để làm gì?” Tô Cảnh Nhan hồi thần lại, ngữ khí không mặn không nhạt mà hỏi lại.
“Anh tìm em đương nhiên là muốn mang em quay về.” Phó Bách Diễn sải bước đến gần hắn, vươn tay nắm lấy bờ vai mảnh khảnh muốn kéo người lên ôm: “Bữa tiệc vớ vẩn này đều làm ba cái thứ lung tung gì không biết?”
Tô Cảnh Nhan khẽ nhíu mày: “Hôm nay em không muốn cùng về với anh.”
“Vậy em muốn đi đâu?” Phó Bách Diễn thay đổi sắc mặt: “Vẫn chưa ôn xong chuyện cũ với bạn trai cũ của em sao?”
Tô Cảnh Nhan lười giải thích, muốn thoát khỏi bàn tay hắn: “Đúng vậy, Phó tổng cũng có thể đi tìm bạn trai cũ của ngài để ôn chuyện mà.”
“Anh lấy đâu ra bạn trai cũ?” Phó Bách Diễn ngang ngược mà khoanh tay lại: “Hôm nay hai người rốt cuộc đã nói cái gì? Mau kể lại không sót một chữ cho anh.”
“Anh mẹ nó diễn bá đạo tổng tài diễn nghiện rồi à?” Tô Cảnh Nhan không nhịn được nữa: “Em với anh ta nói cái gì thì có liên quan gì tới anh?”
Phó Bách Diễn: “Em có thái độ gì đấy?”
“Em chính là thái độ này đấy.” Tô Cảnh Nhan cười lạnh: “Nếu Phó tổng không hài lòng, hoan nghênh ngài đi tìm vị mối tình đầu bạch nguyệt quang thiện giải nhân ý kia của ngài để tìm kiếm an ủi.”
Mấy chữ “mối tình đầu bạch nguyệt quang” vừa thốt ra, cánh tay hắn khoanh trước ngực lập tức căng chặt.
Thấy hắn không phủ nhận, Tô Cảnh Nhan tiếp tục cười lạnh: “Em cũng rất tò mò, em lớn lên trông giống cậu ta đến cỡ nào mà khiến anh phải cam tâm tình nguyện cùng em kết hôn?”
Phó Bách Diễn theo bản năng trả lời: “Không có rất giống.”
Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì thật sự là giống nhau như đúc, nhưng nếu nhìn lâu rồi sẽ phát hiện ra cả hai không giống nhau. Trong trí nhớ của hắn, hình bóng của người nọ càng lúc càng mơ hồ, mà gương mặt ở trước mắt này lại càng lúc càng sinh động rõ ràng.
Những lời này chẳng khác nào thừa nhận.
Tô Cảnh Nhan ngước mắt, hàng mi mật dài khẽ run rẩy: “Cưới một cái hàng giả, trong lòng anh không cảm thấy dị ứng sao?”
Phó Bách Diễn nhíu mày: “Tô Cảnh Nhan, em nghe anh nói hết đã ——”
“Anh không thấy dị ứng nhưng tôi dị ứng, dị ứng muốn chết đây!” Tô Cảnh Nhan bỗng nhiên nổi giận, dùng sức đẩy hắn ra xa: “Anh dựa vào cái gì mà muốn tôi làm đồ giả hả?”
Phó Bách Diễn ổn định lại bước chân: “Phải, anh thừa nhận ngay từ đầu anh bao dưỡng em, đúng là bởi vì cảm thấy em lớn lên giống cậu ấy ——”
“Phó Bách Diễn anh có thấy ghê tởm hay không?” Tô Cảnh Nhan tức giận đến tay cũng run, ngay cả giọng điệu cũng đổi khác:“Anh mẹ nó tự biên tự diễn cho ai xem? Nếu anh yêu cậu ta đến vậy, sao anh không thủ thân như ngọc cho cậu ta luôn? Anh không vào chùa cạo đầu xuất gia không thấy thất vọng với cái tình thâm của anh à? Hay là nói, anh yêu chính là gương mặt kia của cậu ta? Tắt đèn xong anh còn nhận ra ai là ai không? Sao anh không dứt khoát tự đi chỉnh dung luôn? Mỗi ngày soi gương yy không phải là càng tiện hơn à?”
Lần đầu tiên thầy Tô dùng ngữ tốc nhanh như vậy mà mắng chửi người khác, bùm bùm giống như súng đạn bắn phá một hồi.
Phó Bách Diễn bị làm cho một tràng hùng hổ đến mức ngu người, mãi một lúc lâu sau mới chần chờ nói: “Em tức giận như vậy, có phải đại biểu trong lòng em rất để ý ——”
“Em để ý anh cái cây búa chứ để ý!” Thầy Tô khai hỏa toàn bộ hỏa lực, chỉ vào mũi hắn tiếp tục mắng: “Nếu Phó Bách Diễn anh nói thẳng với tôi ngay từ đầu, không biết chừng tôi thấy anh đáng thương mà vui lòng làm cho anh cái hình nộm để anh còn tiện nhớ nhung mối tình đầu, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn tự tay cá mập anh!”
“Em nỡ sao?” Sự tự tin đáng chết của Phó tổng lại lỗi thời chạy ra, hắn nâng chân bước đến gần tiểu tình nhân: “Yêu càng sâu, hận càng nhiều, anh hiểu mà, nhưng em phải trước nghe xong những điều mà anh nói tiếp theo đã ——”
Tô Cảnh Nhan cắt lời hắn: “Biết bơi không?”
Phó Bách Diễn không hề vấp váp mà chuyển sang giọng điệu đắc ý: “Đương nhiên biết! Em vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc bơi lội của anh nhỉ? Bơi ếch, bơi ngửa, bơi bướm, bơi tự do ——”
“Phanh” một tiếng vang lớn, một cột nước khá cao đánh lên vách tường bể bơi.
Tô Cảnh Nhan hơi hơi cúi người, mặt vô biểu tình nói: “Vậy hôm nay để tôi dạy cho Phó tổng một chiêu, nó gọi là kiểu bơi chết chìm cũng đáng đời anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT