Editor: Lạc Y Y
Sau khi xuống xe, nhóm năm người đi bộ vào công viên giải trí, Lục Cẩn nhìn thấy một cửa hàng ven đường đang bán bóng bay có hình hoạt hình nên mua một quả đưa cho Tô Tử An. Tuy ngoài miệng Tô Tử An nói cái này dành cho con nít chơi, nhưng khóe miệng đã sắp nhếch lên tới mép tai rồi.
Thấy Tô Tử An nở nụ cười mãn nguyện như vậy, Lục Cẩn cũng vui theo.
Lần đầu đến khu vui chơi này, Tô Tử An rất hào hứng, vừa chạy vừa nhảy không chịu ngừng.
"Ba ơi! Con muốn chơi trò này!" Tô Tử An phấn khích chỉ vào đu quay ngựa gỗ trước mặt, Tô Nguyên kéo kính râm xuống một chút, cười bảo: "Được nha, đi."
Hạ Tử Ninh liếc nhìn đu quay ngựa gỗ, tức khắc bày tỏ: "Trò này con nít quá, tôi không thèm chơi, Từ An, chúng ta chơi trò khác đi!"
Từ An cũng nhìn đu quay ngựa gỗ bằng ánh mắt ghét bỏ, trực tiếp cùng Hạ Tử Ninh rời đi.
Về phần Lục Cẩn, anh thì lặng lẽ đi theo phía sau Tô Nguyên, định cùng cậu chơi trò đu quay ngựa gỗ.
Một nhà ba người đều là lần đầu chơi trò này, mới vừa lên một lát vậy mà còn có chút căng thẳng, có điều rất nhanh đã thích ứng được, Tô Tử An chơi rất hăng.
Xe điện đụng, đi trong không gian, vượt thác...
Miễn là nó phù hợp với độ tuổi của nhóc, Tô Tử An đều chơi hết một lượt.
Có lẽ là chơi vui quá, nên không để ý đến sợi dây bóng bay buộc vào tay nhóc bắt đầu lỏng ra.
Một trận gió thổi qua, bóng bay trực tiếp rời khỏi người Tô Tử An, bay lên không trung, cũng may bị một cành cây vướn lại.
"Ba ơi!" Tô Tử An hét lên: "Bóng bay của con bay rồi!"
Tô Nguyên bỏ điện thoại xuống, ngước lên nhìn cành cây, có hơi cao, Tô Nguyên thử một chút, nhưng vẫn còn thiếu chút nữa.
"Để tôi." Lục Cẩn đi mua nước đúng lúc quay lại, nhìn thấy Tô Nguyên đang lấy bóng bay thì lập tức qua giúp đỡ.
Lợi ích của vóc người cao ngay lập tức có thể thấy được, Lục Cẩn lấy bóng bay xuống dễ như trở bàn tay, lần nữa buộc vào cánh tay Tô Tử An.
"Cảm ơn chú Lục" Tô Tử An ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Lục Cẩn mỉm cười xoa đầu nhóc, "Chú mua cho con chai nước, lại uống một miếng đi."
Tô Tử An vui vẻ nhận lấy nước Lục Cẩn đưa tới, sau đó uống một hớp lớn.
"Tô Tử An!"
Tô Nguyên đột nhiên nghe thấy giọng nói của cậu bé, cậu quay lại nhìn.
Cậu bé đó rất nhanh đã chạy tới bên cạnh Tô Tử An, cười nói: "Đúng là cậu này, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ!"
Cậu bé rất nhiệt tình, nhưng Tô Tử An lại rất lạnh nhạt với cậu nhóc, thậm chí còn không để ý tới.
Tô Nguyên chọc chọc vào bả vai Tô Tử An nói: "Bạn chào hỏi với con, sao con không chào lại?"
"Cậu ta mới không phải bạn con." Tô Tử An nhỏ giọng lầu bầu, vươn tay kéo áo Lục Cẩn lại nói: "Chú Lục, mình đi thôi, đi chơi trò khác nào."
"Tô Tử An!" Tô Nguyên nghe thấy vậy thì hơi tức giận, "Sao con không lễ phép như vậy chứ!"
"Hứ." Tô Tử An hừ một tiếng, quay đầu không để ý đến Tô Nguyên.
"Thật ngại quá, bạn nhỏ, An An nó đang giận dỗi đấy." Tô Nguyên xin lỗi nói.
"Không sao đâu chú, cháu là Chu Thiệu Minh, bạn học của An An ạ" Chu Thiệu Minh nói: "An An ở trường cũng như vậy đó chú, cháu đã quen rồi ạ."
Tô Nguyên nhíu mày, cậu tương đối bận, không để ý đến tình hình học tập của Tô Tử An, ngày nào hỏi An An, cũng chỉ hỏi được một câu rất tốt, nhưng không ngờ An An ở trường lại có tính khí này.
Nhìn thấy Chu Thiệu Minh giả vờ như thế, Tô Tử An càng tức thêm, "Chú Lục, chúng ta đi."
Tô Tử An nhảy vào lòng Lục Cẩn, vùi đầu vào lồng ngực anh.
Cơ thể nhóc hơi rụt nhẹ làm anh biết rõ, An An đang khóc trong lòng anh.
Nhìn thấy Tô Tử An tùy hứng như thế, Tô Nguyên dứt khoát không ngó ngàng đến nhóc nữa, tiếp tục hỏi Chu Thiệu Minh: "Ba mẹ cháu đâu?"
"Ba mẹ cháu đang mua đồ trong siêu thị, cháu nói với họ là đi cùng với bạn, chắc là họ sắp ra rồi, vậy cháu trở về trước đây." Chu Thiệu Minh nói xong, đi tới bên cạnh Tô Tử An, thò tay vỗ lưng Tô Tử An cười nói: "Mai là thứ hai, mình gặp nhau ở nhà trẻ."
Cuối cùng Tô Tử An khóc đến ngủ thiếp đi, mọi người cũng không còn hứng chơi tiếp nữa, sau khi tập hợp lại rồi cùng nhau về nhà.
Lục Cẩn cẩn thận bế Tô Tử An lên giường, Tô Nguyên lúc này mới phát hiện An An đã khóc cả chặng đường, trên mặt vẫn còn đọng lại vệt nước mắt.
"Em không thấy lạ sao?" Lục Cẩn ngồi bên cạnh giường, dịu dàng nhìn An An.
Tô Nguyên ngẩn ra, sau đó hỏi: "Lạ gì chứ?"
Lục Cẩn quay đầu lại nhìn Tô Nguyên: "Vì sao An An lại khóc? Vì sao bạn học của nó nói nó ở trường rất ít nói, em và tôi đều biết, An An là đứa nhỏ hoạt bát như vậy, sao có thể giống như trong lời nói của Chu Thiệu Minh được."
Tô Nguyên nghĩ kỹ lại một chốc, rõ ràng trước khi tới nhà trẻ An An rất mong chờ, nhưng dạo gần đây lại không thích đến nhà trẻ nữa, mỗi khi về nhà nhìn thấy An An, nhóc đều dính lấy mình không buông.
Nhưng mỗi lần hỏi dì đón An An, bà chỉ nói là An An ở nhà trẻ rất tốt, rất ngoan, ngay cả giáo viên cũng nói như vậy.
"Em hãy trò chuyện tử tế với An An đi." Lục Cẩn thở dài, "Đứa nhỏ này đoán chừng đã chịu ấm ức gì ở nhà trẻ rồi."
Tối đến, An An thức dậy thì phát hiện ba nhóc cũng đang ở bên cạnh, nhóc nũng nịu nép mình vào lòng Tô Nguyên.
"Con dậy rồi?" Tô Nguyên cười hỏi: "Có đói bụng không?"
Tô Tử An ậm ờ bảo: "Dạ, bụng con đói rồi."
"Vậy thì xuống giường đi, hôm nay ba đã làm món con thích ăn đấy." Tô Nguyên ôm nhóc lên, đưa nhóc vào phòng bếp.
Tô Tử An nhìn thấy trên bàn toàn là thịt mình thích ăn, nhóc vui vẻ bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn." Tô Nguyên cười nói, sau đó lại hỏi: "An An à, con ở trường có vui không?"
"Không vui." Tô Tử An chưa suy nghĩ đã trả lời.
Tô Nguyên hỏi tiếp: "Vì sao?"
Tô Tử An: "Các bạn không thích chơi với con."
Tô Nguyên hơi khó hiểu, theo lý mà nói với tính cách của Tô Tử An thì không thể nào không kết giao được với bạn học, sao lại không ai chơi với nó?
"Thế vì sao bạn học không thích chơi với con?" Tô Nguyên hỏi.
Tô Tử An: "Bọn họ nói con là đứa trẻ không ai cần, mỗi lần họp phụ huynh đều không có ai đến."
"Họp phụ huynh?" Tô Nguyên hơi nghi hoặc: "Họp phụ huynh lúc nào thế? Sao ba lại không biết?"
"Là mấy ngày trước, cô giáo nói muốn mời ba mẹ đến, nhưng dì nói ba rất bận." Tô Tử An tủi thân nói: "Mấy bạn nhỏ đó đều nói con không có ba, cũng không có mẹ, nói con là được nhặt về, hôm đó ba mẹ của các bạn đều đến cả, nhưng con chỉ có một mình, con..."
Tô Tử An càng nói càng đau lòng, lúc nói chuyện còn lẫn chất giọng nghẹn ngào.
"Vậy dì không đi họp sao?" Tô Nguyên hỏi.
"Dì chờ đến khi tan học, rất muộn mới đến." Tô Tử An nói: "Con lần nào cũng là đứa ra về cuối cùng."