Editor: Lạc Y Y
"OK, cắt"
Đạo diễn hô một tiếng, một đám người nháy mắt thả lỏng bản thân. Tô Nguyên một mình ngồi trong góc, nhìn bộ dáng bận rộn đi tới đi lui của người ta.
Cậu đã từng muốn đứng giữa sân khấu, thỏa thích thể hiện tài hoa của bản thân, nhưng lại bị người khác cướp mất.
"Đang nghĩ cái gì vậy?" Giang Thành, nam chính của đoàn phim ngồi bên cạnh Tô Nguyên. Tô Nguyên khi vừa gia nhập đoàn phim, cậu đã kết thân với Giang Thành, tuy là hiện tại một người vào vai nam chính, một người vào vai quần chúng. Giang Thành biết gia đình cậu, cũng cảm thấy thương xót cậu, cố gắng cung cấp cho cậu sự giúp đỡ mà anh có thể.
Tô Nguyên định thần lại, cười cười, không nói gì.
Giang Thành cũng tùy ý cậu, tự mình lấy điện thoại xem tin tức mới nhất.
"Tô Nguyên, cậu biết Lục gia không?"
"Lục gia gì?"
Giang Thành nháy mắt hứng thú, lập tức giải thích, chia sẽ chuyện bát quái, cái này thì hắn giỏi nhất rồi.
"Gia đình họ mấy đời đều có người tài năng xuất chúng, ba mẹ của Lục gia đều tham gia nghiên cứu khoa học, cái vòng tay ức chế kia, chính là do nhà họ nghiên cứu ra"
"Lục Du, con trai thứ hai của nhà họ Lục là một thiên tài kinh doanh, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã làm nên sự nghiệp hàng đầu thế giới"
"Nhưng mà con trai lớn nhà họ, Lục Cẩn, vẫn luôn bị nhốt trong nhà, Paparazzi cũng không tra ra người này, ngoại trừ biết tên anh ta thì không thu hoạch được điều gì"
"Tin đồn nói con trai lớn nhà họ Lục có bệnh không tiện nói ra, không thể gặp người, rất có khả năng nha, chỉ là lớn lên quá khủng bố, mọi người đều đồn thổi anh ta không cẩn thận bị hủy dung là bởi vì thí nghiệm của ba anh ta xảy ra sai sót"
"Ồ" Tô Nguyên lạnh lùng đáp lời
"Nhưng mà lại có tin từ giới truyền thông truyền ra, Lục Cẩn vậy mà sắp kết hôn rồi, đúng là điên thật mà, muốn kết hôn cũng là Lục Du kết hôn mới đúng ấy" Giang Thành hứng thú xem qua từ mấu chốt một lần.
"Tô Nguyên, có người tìm anh"
Nhân viên công tác ở cửa lớn tiếng hô một câu, Tô Nguyên vỗ vỗ quần, đi ra ngoài.
Đứng bên ngoài là một người phụ nữ trung niên, tóc dài gợn sóng, bà mặc lễ phục chỉnh tề, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rất nghiêm túc.
Bà ấy đứng cách đoàn phim không xa, quan sát hoàn cảnh xung quanh, từ trên mặt bà không khó nhìn ra bà chán ghét đối với hoàn cảnh nơi đây.
Cũng phải, cái nơi dơ dáy hỗn tạp này, cũng mất công bà đích thân chạy đến tìm cậu.
Tô Nguyên đứng sau lưng bà, giọng điệu có chút lạnh lùng hỏi: "Tìm tôi có việc gì? Đoàn phim bên này rất bận"
Người phụ nữ kia cau mày, vẻ mặt không vui nói: "Tôi nhớ anh cũng chỉ là diễn viên quần chúng thôi, sao cái đoàn phim này rời anh không được rồi?"
Tô Nguyên xác thực ở đoàn phim này chỉ là một diễn viên quần chúng, nhưng cũng không phải là cậu không đủ ưu tú, chẳng qua là người trước mặt đã nói, không thể cướp mất vầng sáng của em trai, bản thân chỉ xứng nhận lấy những vai quần chúng thôi.
Nói ra cũng thật buồn cười, người phụ nữ trước mặt là mẹ ruột của cậu, Khương Nghiên, bà cũng là người đại diện của em trai, còn cậu, giống như nhặt được vậy, cái gì cũng muốn nhường em trai, mãi mãi cũng không được ba mẹ để mắt đến.
Thậm chí nếu như mình ưu tú hơn em trai, còn bị bà ta trách mắng.
"Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi trở về trước đây"
Tô Nguyên đang chuẩn bị rời đi, lại bị Khương Nghiên gọi lại: "Tô Nguyên anh đứng lại"
"Chuyện này không tiện nói ra ở đây, hôm nay anh xin nghỉ với đoàn phim trước, bên cạnh Duệ Duệ không thể không có người, trước tiên hãy trở về cùng tôi"
Tô Nguyên có hơi do dự, nhưng Khương Nghiên đã để Tô Duệ lại mà đến đây rồi, mình đành phải về nhà cùng bà.
Sau khi chào hỏi với đạo diễn xong, Tô Nguyên liền lái chiếc xe tồi tàn của mình theo phía sau Khương Nghiên trở về nhà.
Tô Duệ ngồi trên xe lăn nhìn thấy Tô Nguyên bước vào cửa, lập tức nhìn cậu với ánh mắt thù địch, nhưng hắn ngay tức khắc thu hồi lại, lộ ra nụ cười ác ý.
Tô Nguyên ngồi một bên đợi Khương Nghiên mở miệng
Khương Nghiên đối với thái độ biết điều của Tô Nguyên rất hài lòng.
Bà ta lấy điện thoại từ trong túi xách ra, sớm đã chuẩn bị tài liệu: "Tên của nhà họ Lục, chắc anh từng nghe qua rồi chứ"
Thật khéo, hôm nay vừa mới nghe được
Tô Nguyên gật đầu, bắt đầu tra xem tài liệu Khương Nghiên chuẩn bị.
Khương Nghiên tiện tay đưa trái vải đã lột vỏ cho Tô Duệ, nuông chiều bà dành cho Tô Duệ cho dù là sao trên trời bà cũng sẽ tìm cách giúp cậu ta hái xuống, mà đối với cậu lại giống như người dưng nước lả, chỉ có hơn chứ không kém.
Đương nhiên Tô Nguyên đã quen với việc đối đãi như vậy, trong lòng cũng không quá khó chịu.
Khương Nghiên lau đi khóe miệng của Tô Duệ, tiếp tục nói: "Lục Cẩn, con trai lớn nhà họ Lục, cậu ta nhìn trúng anh, cho nên tôi đã đáp ứng yêu cầu của họ, đồng ý để anh lấy cậu ta"
Tô Nguyên lật xem thông tin, bên trong đại khái là thông tin của nhà họ Lục, nhưng không hề có Lục Cẩn.
"Tôi từ chối, dựa vào cái gì?" Tô Nguyên siết chặt tay, cậu đã hy sinh nhiều năm như vậy, dựa vào đâu đến bạn đời cũng bị người ta làm chủ.
Khương Nghiên cười lạnh nói: "Tô Nguyên, nếu không bởi vì anh, Tô Duệ cũng sẽ không ngồi trên xe lăn cả đời, anh hỏi dựa vào cái gì, chính là dựa vào Tô Duệ dùng đôi chân của nó cứu anh, anh nên đền đáp nó"
"Anh hiện tại không viết được ca khúc mới, đối với Tô Duệ đã không còn tác dụng gì nữa. Người nhà họ Lục đã nói, sẽ giúp Tô Duệ tìm đoàn đội tốt nhất, đưa cho nó ca khúc này để nó trở thành ca sĩ số một"
"Tô Nguyên, đây là số mệnh của anh, đừng nghĩ đến việc kháng cự vô ích nữa"
Tô Duệ cảm thấy Tô Nguyên đang nhìn chân mình, nháy mắt cả người phình to giống như cá nóc, "Tô Nguyên, nếu không phải tại anh, tôi cũng sẽ không trở nên như vậy, tôi hận bản thân mình vì sao năm đó muốn cứu anh!"
Khương Nghiên: "Duệ Duệ không tức giận, đừng tức giận làm hại thân thể"
"Hừ" Tô Nguyên bỏ tài liệu trên tay xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Nghiên, nghiến răng nói: "Tôi đồng ý kết hôn, nhưng cuộc sống của tôi từ nay về sau sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của bà nữa, đừng nghĩ tôi nhúng nhường Tô Duệ"
Sau khi nhận được đáp án như mong muốn, Khương Nghiên nở nụ cười, "Trên giấy có phương thức liên lạc của Lục Cẩn, thủ tục kết hôn các người tự mình trao đổi, tin chắc là anh cũng không cần gia đình tham dự, tôi cũng không muốn Duệ Duệ vào ngày đó chịu kinh hãi gì"
Tô Nguyên không hề gì nhét tài liệu vào túi, rời khỏi nơi này.
..........
Giang Thành nhận được điện thoại của Tô Nguyên, lập tức chạy đến, nhưng lúc này Tô Nguyên đã uống đến ngà ngà say rồi.
"Ây dô dô, Tiểu Nguyên Nguyên làm sao vậy? Cậu đã uống bao nhiêu rồi?"
Giang Thành khó khăn đi tới, trên bàn dưới đất đều là chai rượu, nhưng mà cũng may, đều là rượu vang nồng độ không cao.
"Giang Thành, hôm nay tôi... rất vui!" Tô Nguyên cầm bình rượu, "Tôi cuối cùng cũng thoát khỏi bà ta rồi, thoát khỏi cái nhà đó rồi"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giang Thành đoạt rượu của Tô Nguyên, cau mày hỏi, lần trước Tô Nguyên uống rượu cũng là lần cậu đưa ca khúc của mình cho Tô Duệ vào ngày hôm ấy.
"Giang Thành, cậu, cậu còn nhớ cậu từng nói với tôi, nhà họ Lục, con trai lớn, Lục Cẩn? Tôi nha, sắp kết hôn với anh ta rồi!"
Tô Nguyên mượn rượu lớn tiếng nói: "Tôi sắp kết hôn rồi! Kết hôn với một tên alpha chưa từng gặp mặt"
Giang Thành đột nhiên ngây người, có chút hoài nghi hỏi: "Cậu sắp kết hôn rồi? Với ai?"
"Con trai lớn nhà họ Lục, Lục Cẩn" Tô Nguyên cười rồi mở điện thoại, cũng không biết điện cho ai, đối phương vừa nhấc máy Tô Nguyên liền nói với điện thoại: "Đến đây, cho anh làm quen một chút"