Editor: Lạc Y Y
Tô Nguyên trở về nhà, dừng hết công việc đang làm, bắt đầu ăn không ngồi rồi, cậu ngẩn ngơ sờ bụng mình, "Bé con, con sẽ trách ba chứ?"
"Ba ơi, ba không cần con nữa sao?"
Tô Nguyên mơ hồ nhìn thấy một cậu nhóc mập mạp ngồi ở đó, mắt đẫm lệ nhìn mình, vẻ mặt tủi thân bảo: "Ba ơi, con muốn ôm."
Không kiềm nổi chính mình, Tô Nguyên lập tức chạy tới ôm đứa nhỏ, đứa nhỏ đó được Tô Nguyên ôm vào trong lòng, trong phút chốc khóc ầm lên, vừa khóc vừa nói: "Ba ơi, ba đừng bỏ con mà, con sợ, chỗ này tối quá."
"Ngoan, không khóc nữa, ba không bỏ con, ba chỉ là... chỉ là không muốn con vừa chào đời đã không có cha, ba xin lỗi, xin lỗi con." Tô Nguyên lập tức vỡ òa, bắt đầu khóc cùng đứa nhỏ.
Nghe thấy tiếng gọi của con nhỏ, Tô Nguyên cảm thấy lòng đau như cắt, cuối cùng đột nhiên bật tỉnh.
"Thì ra là mơ à."
Tô Nguyên lau mồ hôi trên trán, nhìn cái bụng bằng phẳng của mình khẽ hỏi: "Bé con, con muốn ở lại sao? Con ở trong mơ nói cho ba biết con muốn trở thành con của ba đúng không?"
Chợt bụng cậu quặn thắt, dường như đang hồi âm cho Tô Nguyên, Tô Nguyên vừa cười vừa nhìn bụng mình, "Xin lỗi bé con, lời ba nói lúc trước đã làm tổn thương con rồi, ba sẽ đối tốt với con mà."
Tô Nguyên lập tức nhắn tin nói với Từ An, cậu quyết định giữ lại đứa nhỏ này, dù sao trẻ con vô tội, bọn chúng cũng muốn đến để ngắm nhìn thế giới này.
Từ An: "Em chắc chứ? Đứa con này một khi giữ lại thì ít nhất ba đến năm năm em mới có thể xuất hiện trước công chúng."
"Vâng" Tô Nguyên sờ bụng, "Em chắc chắn, Từ ca, anh giúp em đăng thông báo đi, cứ nói em đi học bổ túc, tạm thời từ biệt mọi người."
Từ An: "Được, đến lúc đứa nhỏ chào đời rồi thì đừng nói với nó là lúc đầu anh bảo không cần nó nha, anh sợ nó không gần gũi với anh nữa."
Tô Nguyên: "Em biết rồi."
Sau khi rút khỏi giới giải trí, Tô Nguyên chuyển nhà đến một nơi khá hẻo lánh, cậu không muốn con của mình bị đám paparazzi làm phiền.
Nhưng Tô Nguyên trải qua thời kỳ mang thai không được tốt lắm, bởi vì mang thai trong tình trạng không được đánh dấu hoàn toàn, thể chất của đứa nhỏ vô cùng yếu, Tô Nguyên chỉ có thể chịu đau để tiêm pheromone của Alpha vào cơ thể mình, nhưng sức khỏe của Tô Nguyên cũng trở nên yếu hơn.
Từ An không yên tâm để một mình Tô Nguyên ở dưới quê, vì vậy anh bỏ lại Giang Thành đi theo Tô Nguyên.
Mỗi khi Từ An nhìn thấy Tô Nguyên vất vả như vậy thì nhịn không được chửi mắng Lục Cẩn, nếu không phải vì hắn, sao Tô Nguyên lại chịu khổ như vậy!
Trước ngày dự sinh còn hơn một tháng nữa, Tô Nguyên đã bắt đầu thấy đau bụng, bé con trong bụng nhắc trước muốn chào đời, nhưng bởi vì khuyết thiếu pheromone nên bé con sinh ra vô cùng yếu ớt, vẫn luôn giữ đặt trong lồng ấp.
Mỗi ngày Tô Nguyên nhìn đứa nhỏ trong lồng ấp, cậu đau lòng không thôi, trên trán bé con chi chít lỗ kim làm người ta xót xa vô cùng.
Có điều chắc là bé con rất kiên cường sống tiếp, Tô Nguyên quyết định gọi nó là Tô Từ An, hy vọng một đời của nó có thể bình an.
....
Sau khi điều trị, Lục Cẩn rất nhanh đã khỏi bệnh, cả nhà bọn họ cũng dọn về nước sống, Diệp Thi Ngữ cả ngày mượn cớ ở cùng bà Lục mà quấn lấy Lục Cẩn.
Mặc dù Lục Cẩn không ngại phiền, nhưng anh cũng không thể làm trái ý mẹ.
Bà Lục: "Tiểu Cẩn à, Thi Ngữ dù sao cũng là Omega, ở cùng con cũng lâu vậy rồi, tốt xấu gì cũng bày tỏ với người ta một chút đi, con cứ trì hoãn như vậy bảo nó phải làm sao đây?"
Lục Cẩn xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út nói: "Mẹ à, con đính chính lại chút, con với Diệp Thi Ngữ không ở bên nhau, tất cả đều là mong muốn từ một phía của cô ấy, con đã từ chối riêng với cô ấy rồi, cũng mong mẹ đừng có tác hợp nữa, con có vợ rồi."
"Không phải con đã ly hôn rồi sao?" Bà Lục hơi tức giận, bà ta không ngờ qua lâu như vậy mà Lục Cẩn vẫn còn nhớ thương người kia.
Bà Lục: "Bệnh của con đều nhờ đàn anh của Thi Ngữ giúp đỡ, con thế này không thấy có lỗi với Thi Ngữ sao?"
Lục Cẩn: "Con sẽ cho cô ấy thù lao tương ứng, nhưng Diệp Thi Ngữ, không đúng, cả đời này con cũng sẽ không kết hôn với người khác, con chỉ cần Tô Nguyên, mẹ à, mẹ ăn cơm tử tế đi, con đi trước đây."
Bà Lục bị chọc tức không nhẹ, ném đôi đũa đi thẳng về phòng.
Lục Cẩn nằm trên giường nghĩ không biết Tô Nguyên sống có tốt không, nhưng tin tức cuối cùng chỉ dừng lại ở Tô Nguyên rút khỏi giới giải trí, từ đó anh đã mất tin tức về Tô Nguyên.
Hạ Tử Ninh xách theo hộp thuốc nhỏ đến nhà họ Lục, năm đó cậu nợ Diệp Thi Ngữ, cộng thêm cậu cũng thích điều trị cho những trường hợp khó như thế này, nên đã đồng ý chữa trị cho Lục Cẩn, nhưng điều khiến cậu ghét bỏ chính là ở chỗ này trị bệnh lúc nào cũng có ruồi bu xung quanh làm phiền cậu.
Lục Du đợi ở nhà, nhìn thấy Hạ Tử Ninh đến thì tức khắc ngồi dậy tiếp đón hộp thuốc của cậu, "Bác sĩ Hạ đến rồi, có mệt không, có khát không? Hay là nghỉ ngơi một chút đi."
"Không cần đâu" Hạ Tử Ninh từ chối sự nịn bợ của Lục Du, "Anh cậu ở đâu?"
"Tôi đi gọi anh ấy, cậu ngồi chờ lát nha." Lục Du lập tức dặn dò người giúp việc, "Cô mau đi gọi anh tôi xuống đây! Bác sĩ Hạ đến trị bệnh cho anh ấy rồi."
Nói xong, Lục Du ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Ninh, ân cần đưa nước cho Hạ Tử Ninh, "Bác sĩ Hạ, uống miếng nước đi."
Hạ Tử Ninh muốn từ chối, nhưng cái này cậu rất thích uống, Hạ Tử Ninh lòng đầy phân vân.
Cuối cùng Hạ Tử Ninh vẫn là không kiềm chế dục vọng của mình, nhận lấy nước Lục Du đưa cho.
Lục Du thấy vậy vui mừng khôn xiết, người nào không biết còn tưởng hắn đã trúng được giải thưởng gì.
Lục Du bị Hạ Tử Ninh thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó lại vô tình ngửi thấy mùi pheromone của cậu ấy, từ đó về sau, con tim ấy chìm đắm trong tình yêu và không thể tự giải thoát.
Lục Cẩn xuống lầu thấy em trai mình với vẻ mặt như chó liếm, rất ghét bỏ, nhưng anh quản lý rất tốt biểu cảm của mình, "Bác sĩ Hạ"
"Đến rồi thì bắt đầu đi"
Hai người đi đến phòng điều trị, Lục Cẩn cởi áo và nằm trên giường bệnh, Hạ Tử Ninh lấy kim ra tiêm trên người Lục Cẩn.
"Pheromone của anh hiện giờ đã kiểm soát rất tốt rồi, chắc khoảng ba đợt trị liệu nữa là được rồi, có điều rất lạ, bệnh tình của anh không nghiêm trọng như lời ba anh nói."
Lục Cẩn cau mày, lúc đó anh cũng có mặt, cũng biết rõ lúc ba mình thuật lại tình trạng bệnh cũng không hề thêm mắm thêm muối gì.
"Có một khả năng" Hạ Tử Ninh nói: "Có phải anh từng đánh dấu Omega không?"
Lục Cẩn lắc đầu
"Cũng phải, tìm thấy Omega có độ phù hợp 100% mới có khả năng này, nhưng mức độ xứng đôi cao như vậy cũng không dễ gì tìm thấy được, chắc là y thuật của tôi cao siêu đi."