Editor: Lạc Y Y
Quả nhiên, Lục Cẩn vừa đi tới sân sau đã nghe thấy tiếng cười nói truyền đến.
"Sao em đi ra đây rồi?" Lục Cẩn đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nguyên, "Đã nói là ở đại sảnh đợi anh, sao lại chạy lung tung làm anh tìm rất lâu."
Tô Nguyên đột nhiên bị ôm đã sững sờ trong giây lát, sau đó nói: "Em ở trong đại sảnh một mình chán lắm, vừa hay Bạch Bạch tới tìm em chơi, nên em đã đi theo nó đến đây, chỗ này là nhà anh mà lo cái gì chứ?"
"Lúc nhỏ anh từng bị bắt cóc." Lục Cẩn kéo Tô Nguyên ngồi xuống cái ghế bên cạnh, "Năm đó anh 10 tuổi, người trong nhà tổ chức sinh nhật cho anh, khi ấy có rất nhiều người đến tham dự, bọn họ đều đang chúc mừng, nhưng anh lại một mình chạy đến một góc không người, sau đó đã bị bắt cóc."
"Sao đó thì sao?" Tô Nguyên hỏi
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Nguyên, Lục Cẩn hôn một cái lên trán cậu, "Sau đó à, anh được một cậu bé cứu."
...
"Này, cậu bị đám người đó bắt lại hả?" Cậu bé hỏi.
Tiểu Lục Cẩn sợ hãi gật đầu, một đứa nhỏ bệnh tật như cậu vốn chưa từng tiếp xúc với thế giới hiểm ác, chỉ sợ hãi theo bản năng.
"Nhà cậu có tiền không?"
"Có, có rất nhiều rất nhiều tiền." Tiểu Lục Cẩn thành thật trả lời.
Cậu bé lộ ra vẻ mặt phiền não, "Con của nhà giàu à, hơi khó á, hẳn là cậu rất nguy hiểm ó, thông thường con nhà giàu dễ bị giết con tin lắm."
"Giết con tin là sao?" Tiểu Lục Cẩn hỏi.
"Giết con tin chính là người xấu lấy được tiền xong liền đem cậu...." Cậu bé làm động tác cứa cổ, dọa Tiểu Lục Cẩn suýt chút nữa khóc thành tiếng, "Đương nhiên, cậu gặp được tôi, tôi có thể cứu cậu ra ngoài."
Tiểu Lục Cẩn ngừng khóc lóc hỏi: "Cậu khá nhỏ, có thể cứu tôi sao?"
"Tất nhiên rồi, tôi đã tìm được tuyến đường, chờ tới tối tôi sẽ dẫn cậu chạy." Cậu bé vỗ ngực đảm bảo, tức khắc cậu đã trở thành ánh sáng chói lóa trong lòng Tiểu Lục Cẩn.
Tới khi trời tối, tên buôn người ném đại mấy cái bánh mì cho cậu nhóc xong liền khóa cửa lại.
"Chúng ta, khi nào đi?" Tiểu Lục Cẩn hỏi, thấy trời đã tối cậu càng thêm sợ hãi.
Cậu bé nhìn ngó bên ngoài, phát hiện hai tên buôn người vẫn đang ăn cơm, bèn bảo Tiểu Lục Cẩn đợi thêm một chút, ăn bánh mì cứu đói trước.
Một đứa nhỏ khác ở bên cạnh có chút sốt ruột, buồn bực nói: "Tôi nói này, cậu có thể đừng dẫn theo cậu ấy không, người chạy đông quá hai kẻ đó chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu, hơn nữa thấy cậu ấy yếu như vậy, dẫn theo chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng!"
"Không được" Cậu bé lập tức phản bác, "Đại Ngưu, chúng ta ban đầu đã nói rõ, tôi phải dẫn cậu ấy theo!"
"Cậu thật là!" Đại Ngưu tức giận nhưng cũng không thể làm gì, "Vậy cậu nói coi, chúng ta tại sao phải dẫn theo cậu ta?"
Cậu bé nghĩ một hồi rồi nói: "Bởi vì cậu ấy đẹp!"
"... chỉ có vậy?" Đại Ngưu lộ ra vẻ mặt cậu đang đùa với tôi đó hả.
"Ừ, tôi vừa gặp đã yêu cậu ấy, tôi muốn cưới cậu ấy!" Cậu bé kéo tay Lục Cẩn, trịnh trọng nói.
"Được rồi, được rồi, tôi nể tình cậu ấy là vợ cậu, có điều cậu phải trông coi kỹ cậu ấy, đừng để cậu ấy gây thêm phiền toái!" Nể tình là anh em, Đại Ngưu đành phải chấp nhận.
Mấy đứa đợi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa mới bắt đầu hành động, tuy cửa bị khóa, nhưng cậu bé từ nhỏ đã thích bẻ khóa, dù chỉ dùng mấy dây kẽm cũng có thể mở ra.
Tiểu Lục Cẩn bị sốc trước thao tác này của cậu bé, ánh mắt đầy hâm mộ, thẳng thừng khen ngợi: "Cậu thật lợi hại."
"Đó là tất nhiên, được rồi, chúng ta mau đi thôi." Cậu bé kéo tay Tiểu Lục Cẩn, dẫn theo cậu chạy nhanh ra ngoài.
Nhưng khi ba đứa nhỏ chạy trốn, vẫn bị mấy đứa nhỏ khác phát hiện ra, bọn nó cũng bất chấp tất cả lập tức la hét.
"Cầu xin mấy cậu, dẫn theo tôi đi với."
"Tôi sợ lắm, muốn tìm mẹ tôi."
"Cứu tôi với, mấy cậu đừng đi, cứu tôi!"
Đại Ngưu bực bội lau mặt một cái, "Tiêu rồi, bọn nó la như vậy sẽ đánh thức người xấu, chúng ta phải chạy mau lên!"
Hai người cũng biết chuyện không hay rồi, càng chạy nhanh hơn, nhưng đứa nhỏ chạy nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng người lớn được, hai kẻ buôn người lập tức đuổi theo.
"Đại Ngưu, chúng ta chia nhau chạy, chạy cùng dễ bị bắt được, chỉ cần chúng ta chạy ra ngoài liền báo cảnh sát!" Cậu bé kéo theo Lục Cẩn chạy về một hướng khác.
Cũng không biết chạy được bao lâu, cuối cùng chạy đến khu vực thành thị.
"Tôi quen thuộc nơi này, dẫn cậu đi tìm cảnh sát trước." Cậu bé vừa cười vừa dẫn theo Tiểu Lục Cẩn đi đến cục cảnh sát.
Cảnh sát nhìn thấy tình trạng thảm hại của hai đứa nhỏ đã lập tức cử cảnh sát đi bắt người, chỉ còn một chị cảnh sát xinh đẹp đưa hai đứa nhỏ về nhà.
Nhưng khi hỏi nhà Lục Cẩn ở đâu, cậu ngây người trong chốc lát, gia đình cậu chưa bao giờ dạy cậu địa chỉ của chính mình.
Hết cách, cậu bé vỗ vỗ ngực, "Không sao, sau này cậu chính là vợ của tôi, cậu theo tôi về nhà đi, à tôi là Tô Nguyên, cậu tên gì vậy?"
"Tôi tên Lục Cẩn"
"Được rồi, sau này tôi gọi cậu là Tiểu Cẩn, cậu chính là vợ của tôi." Tiểu Tô Nguyên ôm Tiểu Lục Cẩn dỗ cậu ngủ, dù gì cậu cũng là trẻ con nên vẫn có tinh thần tốt như vậy.
Khi cả hai được đưa về nhà rồi, Tiểu Tô Nguyên mới từ từ tỉnh lại, "Tới nhà rồi, chúng ta đi thôi."
Tiểu Tô Nguyên vừa cười vừa kéo Tiểu Lục Cẩn về nhà, mẹ của Tiểu Tô Nguyên – Khương Nghiên đang vác bụng bầu, nhìn thấy Tiểu Tô Nguyên thì giật mình, bà ta không ngờ Tô Nguyên vậy mà lại về rồi, "Mày về bằng cách nào?"
"Con tự mình chạy trốn đó, mẹ ơi con dẫn theo một người bạn, cậu ấy có thể ở nhà chúng ta không?" Tô Nguyên cười hỏi.
Nhưng mẹ cậu từ chối thẳng thừng: "Không được, nhà này nuôi một đứa là mày cũng khó, mày còn muốn dẫn người ngoài về?"
"Nhưng mà Tiểu Cẩn không có nhà." Tô Nguyên bĩu môi, Tiểu Cẩn vừa đáng thương lại đơn thuần như vậy, một mình chắc chắn không sống nổi.
"Vậy có liên quan gì tới tao, tại sao mày lại trở về, cái thứ nghiệt chủng như mày sao không chết quách ở ngoài luôn đi!" Lời nói của Khương Nghiên càng nói càng ác độc, ngay lập tức nhốt Tô Nguyên ở bên ngoài.
Tô Nguyên hơi xấu hổ nói với Lục Cẩn: "Thật ngại quá à, tối nay chắc là mình phải ngủ ở ngoài rồi, mẹ tôi đang mang thai, tính tình hơi nóng nảy."
"Tôi không sao đâu, có cậu tôi không sợ." Lục Cẩn xoa xoa đầu Tô Nguyên, mặc dù cậu không hiểu, nhưng cậu biết lúc này tâm trạng của Tô Nguyên rất tệ.
Tô Nguyên nhận được sự an ủi nhịn không được bắt đầu nức nở, "Vì sao mẹ không thích tôi, tôi đã ngoan lắm rồi, vì sao người khác đều là bé cưng của mẹ còn tôi thì không phải?"
"Đừng khóc, đừng khóc mà, về sau Tô Nguyên chính là bé cưng của Lục Cẩn, Nguyên Bảo đừng khóc nữa."
Hai đứa nhỏ cứ như vậy ngồi xổm ở cửa, ôm nhau sưởi ấm đến bình minh.
Vì để chăm sóc cho Lục Cẩn, Tô Nguyên bắt đầu mỗi ngày đều dẫn theo cậu đi ra đường lợm ve chai, hái trái cây, mãi đến nửa năm sau Lục Cẩn mới được nhà họ Lục tìm thấy, đồng thời đưa về nhà.
Trước khi đi, Lục Cẩn nghiêm túc nói với Tô Nguyên: "Mẹ cậu không thích cậu, chờ cậu lớn rồi tôi sẽ dẫn cậu về nhà có được không."
Tô Nguyên nở nụ cười, vui vẻ trả lời: "Được"
***
o(TヘTo)