Editor: Lạc Y Y
Lúc sắp bắt đầu, người đại diện của Lương Nhâm Thần tới tìm, kéo cậu ta ra ngoài nói chuyện.
"Haizz, áp lực của Nhâm Thần cũng lớn lắm nhỉ, trong khoảng thời gian này người đại diện của cậu ấy cứ tìm cậu ấy nói chuyện mãi." Liễu Cam đột nhiên nói.
Tô Nguyên nhìn bóng lưng Lương Nhâm Thần đi qua, nghĩ thầm may mà người đại diện của cậu là anh Từ, mọi việc đều tự mình làm, ngoại trừ nghiêm khắc về phương diện ăn uống của cậu một chút, những thứ khác đều rất tốt.
Nhưng khi nhìn ánh mắt đau lòng của Liễu Cam, Tô Nguyên nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ai dô, chỉ là bị người đại diện kéo đi nói chuyện mà cậu đau lòng như vậy, lẽ nào cậu vừa ý cậu ta à?"
"Ai nha, cậu đáng ghét!" Liễu Cam thẹn thùng cúi đầu, đột nhiên bị vạch trần tâm tư nhỏ bé của mình, mặt Liễu Cam đỏ bừng, trái tim giống như đánh trống ở bên trong, gõ cho cậu từng hồi một, "Có, có rõ ràng tới vậy không?"
Tô Nguyên đã sớm nhìn ra hai người này không đơn giản, không ngờ quả nhiên là vậy, "Rất rõ, hai cậu cứ nhìn nhau miết, người không biết còn tưởng rằng hai người là cặp đôi trẻ đấy!"
Liễu Cam suy nghĩ một hồi, nói ra lo lắng trong lòng mình, "Haizz, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đại diện của cậu ấy như vậy, tôi lo người đại diện của cậu ấy sẽ không đồng ý cho bọn tôi ở bên nhau, dù sao cậu ấy còn có sự nghiệp của riêng mình."
"Tiểu Cam." Tô Nguyên sờ đầu Liễu Cam, "Hãy mạnh dạn lên, còn chưa bắt đầu mà cậu hết sợ cái này tới sợ cái kia, vậy thì các cậu thật sự không có khả năng nào cả, cậu có thể đi hỏi Lương Nhâm Thần trước, thăm dò cách nghĩ của cậu ấy cái đã, nếu như cậu ấy cũng thích cậu, muốn ở bên cậu thì sao."
Liễu Cam gật đầu, "Ừm, cám ơn cậu Tiểu Nguyên, tôi hiểu rồi, sau khi kết thúc show tuyển tú, tôi sẽ đi tìm Nhâm Thần."
Người đại diện của Lương Nhâm Thần là Mạnh Tư Triết lôi kéo cậu ta nói chuyện nửa ngày, Lương Nhâm Thần vẻ mặt hứng thú, cuối cùng cũng không biết Mạnh Tư Triết đang nói gì, nét mặt của Lương Nhâm Thần mới thay đổi.
"Mạnh Tư Triết, tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không đồng ý cho các người làm như vậy."
"Không đồng ý?" Mạnh Tư Triết đẩy cặp kính trên sống mũi mình, nhếch mép nói: "Lương đại thiếu gia, tôi đây là vì mặt mũi của cậu mới làm như vậy, cậu không muốn công ty của ba cậu bị mất mặt đi, công ty tiêu tốn cho cậu nhiều như vậy, cậu đừng tùy hứng nữa."
Tính tình của Lương Nhâm Thần chỉ tốt ở trước mặt Liễu Cam, người khác dám uy hiếp hắn như vậy, hắn sẽ giận dữ đáp trả: "Hơ, anh là vì tiền thưởng của mình chứ gì, Mạnh Tư Triết, anh đừng uy hiếp tôi như vậy, chọc nóng tôi có thể trực tiếp thay người khác, nếu như để tôi phát hiện anh động tay động chân gì, tôi sẽ khiến cho các người không có đường lui."
"Nhâm Thần à, có một chuyện chắc cậu đã nhầm lẫn rồi, việc này tôi không hề xen vào, người không có đường lui không phải là tôi mà là ba cậu, cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ." Mạnh Tư Triết vỗ vỗ bả vai Lương Nhâm Thần, "Được rồi, đừng tùy hứng nữa, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cậu trở về chuẩn bị đi."
Lương Nhâm Thần sắc mặt khó coi trở lại phòng chờ, Liễu Cam vẫn luôn để ý đến hắn, muốn hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm thấy quan hệ giữa bọn họ hình như còn chưa đến bước này, nên cũng dừng lại.
Rất nhanh, Vương Khải đã gọi đến bọn họ ở trên sâu khấu, mười người hít sâu một hơi, đồng loạt đi lên sân khấu, fan phía dưới nhao nhao phát ra tiếng hò hét chói tai của mình.
Màn trình diễn đầu tiên là mọi người cùng nhau nhảy bài hát chủ đề, Tô Nguyên xếp ở vị trí trung tâm, mọi người cùng nhau nhảy bài hát này đã đến trình độ phản xạ có điều kiện, tất cả mọi người đều không nhảy sai, hoàn mỹ kết thúc bài nhảy.
Vương Khải: "Đây chỉ là mới bắt đầu làm nóng sân khấu, mọi người đã nóng lên chưa!"
"Nóng rồi!"
"Tô Nguyên tuyệt quá, chúng em mãi mãi là Cam nhỏ của anh!
"Nhâm Thần cố lên! Anh làm được mà!"
"Được rồi." Vương Khải nói tiếp: "Vậy thì tiếp theo sẽ là tuyển thủ của chúng ta bắt đầu màn trình diễn của họ, người lên sân khấu đầu tiên chính là Khương Phong."
Thứ tự biểu diễn dựa trên thứ hạng của mọi người mà quyết định, mặc dù còn chưa đến lượt mấy người Tô Nguyên, nhưng bọn họ đã nhận được bình chọn của fan, điểm số đã dẫn đầu.
Lương Nhâm Thần cũng phát hiện vẻ mặt lo lắng của Liễu Cam, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hướng về phía Liễu Cam cười cười.
Liễu Cam cũng yên tâm hơn, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình đi lên sân khấu, bài hát cậu chuẩn bị là bài hát đầu tiên cậu sáng tác, sáng tác vì một người, bên trong chứa đựng tình yêu nồng nhiệt của cậu dành cho người kia.
Lương Nhâm Thần chuyên chú lắng nghe bài hát của Liễu Cam, trong lòng vừa thích vừa ghen tị, cùng là nhạc sĩ, làm sao hắn có thể không nghe ra bài hát này đang nói về tình yêu của cậu, nhưng hắn không biết người mà Liễu Cam thích là ai, cho nên ghen tị.
"Cậu có biết cậu ấy hát ca khúc này cho ai không?" Tô Nguyên nhìn màn hình nói.
"Hát cho ai?"
"Cậu nghĩ sao, ở nơi này cậu ấy thân thiết với ai hơn?" Tô Nguyên không trực tiếp nói cho hắn đáp án, mà là để cho Lương Nhâm Thần tự mình ngộ ra.
Lương Nhâm Thần cũng không phải tên đầu gỗ, lập tức nghĩ thông suốt, nhất thời cảm thấy bài hát mới của Liễu Cam thật sự là hay đến bùng nổ, hận không thể lập tức xông lên cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt.
Sau khi Liễu Cam xuống sân khấu, người tiếp theo sẽ đến lượt Lương Nhâm Thần, lúc hai người ở nơi giao nhau đã nhìn nhau vài giây, Lương Nhâm Thần càng to gan làm bậy vươn tay nhéo nhéo tay Liễu Cam.
Lương Nhâm Thần lựa chọn vũ đạo cậu ta am hiểu nhất, vừa xuất hiện đã gây kích động cho khán giả cả hội trường, một bài nhảy mang phong cách hắc ám làm cho người ta nhìn thấy dư vị bất tận.
Không thể không nói, màn biểu diễn lần này của Lương Nhâm Thần quả thật đã gây áp lực rất lớn cho Tô Nguyên, nhưng cậu là người thích biến áp lực trở thành động lực.
Lúc trước cậu chỉ lấy được con B ở buổi biểu diễn đầu tiên, ngay lúc này, cậu sẽ lấy được vị trí thuộc về cậu.
Tô Nguyên đứng ở giữa sân khấu, màn trình diễn cậu chuẩn bị là ca khúc đổi mới của mình, cộng thêm phần vũ đạo do huấn luyện viên biên đạo cho cậu mang lại cảm giác giống phong cách opera hơn.
Mặc dù chỉ có một mình cậu, nhưng lại có thể nhảy thành một mạch truyện hoàn chỉnh, làm cho khán giả bên dưới nhìn thấy dư vị vô tận.
Sau khi tất cả màn trình diễn kết thúc, bên chương trình đã tắt bỏ phiếu, mọi người đều tập trung trên sân khấu.
Đối diện bọn họ được đặt năm cái ghế ngai vàng, từ trong ánh mắt của mọi người, tất cả đều bộc lộ sự khao khát có một không hai đối với chiếc ghế.
Triệu Lê Lê là một người thẳng thắn, không muốn làm hồi hộp khi công bố bảng xếp hạng, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã tuyên bố thứ hạng.
"Vị trí thứ năm: Liễu Cam! Xin chúc mừng!"
Vốn là một chuyện đáng chúc mừng, không ngờ Liễu Cam lại lộ ra biểu cảm như trời giáng.
"Tiêu rồi, tôi cược thua rồi!" Liễu Cam trái tim vỡ nát nói: "Tiểu Nguyên, hay là chúng ta đánh cược lại lần nữa đi nha?"
Nhất thời lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị gợi lên, Tô Nguyên cười hỏi: "Được thôi, cược cái gì nào?"
Liễu Cam: "Cược coi ai đứng nhất! Nếu tôi thắng, ván cược trước đó coi như không tính!"
Tô Nguyên: "Vậy nếu cậu thua thì sao?"
Liễu Cam: "Thua thì tôi sẽ... sẽ..."
Tô Nguyên: "Không bằng kích thích một chút đi, thua thì cậu sẽ hôn tuyển thủ trên sân khấu một cái, thế nào?"
Liễu Cam: "Được thôi! Thua thì tôi sẽ hôn người xếp thứ nhất! Tôi sẽ đặt cược cậu đứng nhất!"
Tô Nguyên: "Chậc, vậy tôi sẽ đánh cược Lương Nhâm Thần đi."