EDITOR: LẠC Y Y
Qua một lúc lâu sau, Lục Cẩn mới bình tĩnh lại, chậm rãi thu hồi pheromone của mình.
Sau khi Tô Nguyên phát hiện lập tức tránh thoát, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Cẩn, thấy quần áo anh không chỉnh tề ngồi trên sàn, nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra nơi nào đó có vật không rõ đang nhô lên.
Nói xong, cậu chạy xuống lầu không thèm ngoảnh đầu lại.
Lục Cẩn khẽ cười, ngồi dưới sàn không dậy, dường như còn đang trong dư vị tiếp xúc ban nãy.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua anh em tốt của mình, bất đắc dĩ nói một câu: "Khiêm tốn chút, đã dọa người ta chạy rồi"
Tô Nguyên ngồi trên sô pha, nhìn thoáng qua bữa sáng trên bàn, dù sao đang ở nhà người khác, cậu cũng ngại qua thẳng bàn ăn, đành ở sô pha bên cạnh đợi.
Nhớ lại dáng vẻ mất kiểm soát của Lục Cẩn khi nãy, Lục Cẩn lẽ nào vẫn không gặp người là vì nguyên nhân này? Anh ta có bệnh không kiểm soát được pheromone của mình? Nếu là thế, vậy không có cách nào xuất hiện trong tầm mắt của mọi người được.
Hơn nữa nếu như điều mình đoán là thật, vậy mình có thể sử dụng điều này như một lý do để yêu cầu anh ta đồng ý với thỏa thuận của mình.
Càng nghĩ trong lòng Tô Nguyên càng thêm đắc chí.
Lục Cẩn không để Tô Nguyên đợi quá lâu, anh điều chỉnh lại bộ dáng nhếch nhác không thể nhìn nổi của mình một chút rồi đi xuống lầu. Nhìn thấy con ngươi chuyển động không ngừng của Tô Nguyên giống hệt một con hồ ly nhỏ, giống như đang nghĩ đến chuyện gì xấu xa vậy.
"Tô Nguyên" Lục Cẩn đi đến bên cạnh Tô Nguyên, đeo lại vòng ức chế vào cổ tay cậu, "Đừng ngồi ở đây nữa, đi ăn cơm thôi, còn đợi nữa cơm sẽ nguội hết mất."
Tô Nguyên vốn định bàn chuyện xong liền đi, nhưng bụng lại không ngừng kêu lên, cậu đành phải đỏ mặt ngồi xuống bàn ăn.
Bữa sáng không có cầu kỳ, đều là một vài món truyền thống với sữa đậu nành, bánh quẩy cùng bánh bao.
Mặc dù rất đơn giản, nhưng Tô Nguyên ăn rất ngon, chỉ có thể trách tay nghề của Lục Cẩn quá tốt, rõ ràng là món ăn quá mức bình thường, nhưng lại làm người ta yêu thích đến thế.
Há miệng mắc quai*, Tô Nguyên tao nhã lau khóe miệng mình, chuẩn bị trao đổi tử tế với Lục Cẩn.
(*Há miệng mắc quai: Ví trường hợp đã trót nhận, trót ăn của đút lót của người ta rồi thì khó có thể nói ra điều sai trái của người ta được)
"Tôi biết anh có bệnh"
Tay cầm đôi đũa của Lục Cẩn ngừng một lúc, sau đó giống như người không có chuyện gì, ung dung thản nhiên tiếp tục ăn, nhưng rất hiển nhiên, nét mặt của anh không còn vui vẻ như mới vừa nãy nữa, thậm chí hơi nhợt nhạt.
Tô Nguyên lập tức muốn tát mình một cái, nói chuyện kiểu gì vậy chứ, không thể nói uyển chuyển một chút sao!
"Em biết cũng không sao" Khóe miệng Lục Cẩn giật giật, làm ra dáng vẻ như thể không bị tổn thương bởi những lời này, cười nói: "Chúng ta sắp kết hôn rồi, trước khi kết hôn tôi cũng muốn thẳng thắn với em về tình hình sức khỏe của tôi"
Cái quái gì thế? Anh thẳng thắn với tôi? Vậy tôi lấy gì uy hiếp anh đây? Tô Nguyên bị lời này của Lục Cẩn làm cho cạn lời, trong nhất thời không biết nói gì.
Lục Cẩn thấy sắc mặt của Tô Nguyên thay đổi thất thường, tưởng rằng cậu sợ bệnh này của mình, lập tức giải thích: "Đương nhiên em không cần quá sợ hãi, bệnh này của tôi chỉ là gián tiếp, hơn nữa hồi phục rất nhanh, nếu như em sợ thì em không cần tiến vào căn phòng kia là được. Nhiều năm như thế, tình huống này tôi đã có thể kiểm soát được rồi, vậy nên em đừng quá sợ tôi, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, bởi vì nhìn thấy em làm tôi xúc động, xin lỗi em"
Tô Nguyên cũng không ngờ thái độ của Lục Cẩn lại tốt như vậy, trước đây cậu còn tưởng tượng trong đầu rằng Lục Cẩn là một tên có tâm lý biến thái, bỏ tiền mua vợ về ngược đãi, nào là roi da, nào là nến, bản thân mỗi ngày bị trói dưới tầng hầm, chịu đựng tra tấn.