Tịch Tây xác thực, cậu cảm giác mình tại chính ký túc xá của mình hoàn toàn là một ngoại nhân, người ta Lăng đại thủ trưởng mới là nhân vật chính!
Ý nghĩ này như thế nào đều có chút cảm giác cam chịu, nhưng là không có biện pháp, Lăng đại thủ trưởng ra lệnh một tiếng cậu chỉ biết tả hữu hầu hạ…
“Tịch Tây, lấy ra tất cả đồ ăn vặt trong phòng cậu ra đi, chiêu đãi khách nhân…” Đó là thủ trưởng đại nhân chỉ vào mấy cái tiểu nữ sinh nói.
“Tịch Tây, vo gạo, đi lấy gạo mới đi, gạo này để lâu rồi đổ đi thôi…”
“Tịch Tây, cầm bát trong tủ đồ rửa lại đi, rửa sạch sẽ sau đó thuận tiện cầm hai cái đĩa mang đến tôi dọn đồ ăn…”
“Tịch Tây, rau này nhặt qua một tý đi, quá già rồi…”
“…”
“…”
Nghe cái giọng điệu kia đi, có phải Lăng đại thủ trưởng mới là nhân vật chính không?
“Tịch Tây, đem thịt này cũng rửa đi a.”
Xem đi… Tịch Tây cũng cứ như vậy nghĩ một lát, mệnh lệnh thủ trưởng lại ra rồi. Kỳ thật lời này cũng rất bình thường a…, nhưng không biết tại sao từ miệng đại nhân nói ra đặc biệt có mùi vị mệnh lệnh, Tịch Tây mỗi lần nghe xong đều ba ba vội vàng đi hoàn thành, rất sợ chậm trễ nửa khắc.
Đem rau rửa sạch sẽ bỏ vào rổ, cậu mở vòi nước rửa tay một chút mới đi đến tủ lạnh lấy ra thịt đông lạnh, ngoan ngoãn rửa sạch, sau đó lại rửa tay.
Trong lúc đó, cậu không biết Lăng Mộc Phong một mực quan sát cậu, thói quen không quên rửa tay lại để cho hắn thoả mãn nheo lại con ngươi, khóe môi nhếch lên một chút, lập tức cảm giác ánh mắt mình thật đúng là không sai.
“Nồi cơm điện bây giờ là đang cook hay warm, ấn nút chưa?” Rất tự nhiên lấy đĩa đã rửa sạch trong tay Tịch Tây, thâm ý nghiêng mắt nhìn cậu, sắc mặt bình thản hỏi.
“Ah, để tôi đến xem.” Tịch Tây bị Lăng Mộc Phong nói như vậy không khỏi cả kinh, cậu không nấu ăn, bình thường một ngày ba bữa không phải đến cangtin trường học chính là đi ra ngoài ăn còn có đôi khi đến ăn chực nhà Khanh Khanh, cho nên kỳ thật phòng cậu không có đồ dùng nấu ăn, không có bình gas không có nồi cơm điện đương nhiên cũng không có xoong chảo.
Nhưng mấy thứ này lúc Tịch Tây vào phòng bếp thì đã có, thủ trưởng đại nhân giải thích là hắn mượn từ chỗ Nhâm Khanh Khanh.
Về lời giải thích này Tịch Tây nghe xong đã cảm thấy hợp lý rồi, nhưng Lăng Mộc Phong lại nói một hồi để cho cậu cảm thấy áy náy.
Cậu vừa bị thủ trưởng đại nhân triệu vào phòng bếp, chứng kiến được mấy thứ kia lập tức hoảng sợ, mới muốn hỏi từ nơi nào đến kết quả thủ trưởng đại nhân nói một câu: “Xem ra Khanh Khanh trong hai năm qua thật đúng là thiệt thòi không ít, nấu nhiều như vậy cho cậu ăn uống, cậu ngay cả nồi nhà nàng như thế nào cũng không biết…”
Tịch Tây lúc ấy hoa hoa lệ lệ 囧, nghe thủ trưởng đại nhân ngữ khí bình thản Tịch Tây là cảm thấy hắn là đang chỉ trích cậu phải đến xin lỗi nồi cơm nhà Nhâm Khanh Khanh.
Bất quá bị hắn nói như vậy Tịch Tây thật thà cúi đầu suy ngẫm, nghĩ đến nồi cơm nhà Nhâm Khanh Khanh là cái dạng gì, đầu óc lập tức hiện lên một cái nhỏ nhắn màu hồng nhạt, nhưng lúc cúi đầu nhìn xuống một chút liền vô lực, bởi vì nồi cơm trước mắt cùng trong tưởng tượng không giống ah…
Nghĩ như vậy, cậu càng phát ra cảm giác mình thực không phải, vui vẻ đi ăn chực nhà người ta cơ hồ hai năm, thậm chí ngay cả nồi cơm nhà người ta như thế nào đều không nhớ được?
Lau lau cái trán đổ mồ hôi, cậu nghĩ đến hiện tại vừa vặn nếu rảnh cũng nên đi xin lỗi người ta, nhưng chân còn chưa có nhấc lên lời nói lạnh lùng của Lăng đại thủ trưởng đã tiến vào tai, “Cậu bây giờ đi xin lỗi không chê muộn nhưng tôi càng không muốn Khanh Khanh thương tâm đâu.”
Tịch Tây nghe, cảm thấy đúng thật, chính mình cơm cũng đã ăn, canh cũng đã uống, ăn uống không công đã làm cơ hồ hai năm, hiện tại mới cùng người ta xin lỗi xem như thế nào, không những làm cho người ta thương tâm, lại để cho người cảm thấy cậu chính là loại người vô tâm sao?
Bộ dáng cậu bên cạnh cúi đầu trầm tư Lăng đại thủ trưởng lần nữa cảm thấy rất hài lòng, sau đó tiếp tục hướng dẫn từng bước, “Để sau a, cậu cũng đừng tiếp tục đến nhà người ta ăn chực nữa, hiện tại dụng cụ đều đã có, tự mình nấu không được sao?”
Lăng đại thủ trưởng nói chuyện tự nhiên như người nhà, hoàn toàn không nghĩ tới hắn và Tịch Tây mới nhận thức chưa được bao lâu, cứ tiếp tục tiến dần từng bước thật đúng là cũng không phải người ngoài.
Tịch Tây không có hiểu được thâm ý trong lời nói của Lăng Mộc Phong, vò đầu cười khổ, “Tôi thật không phải là người biết nấu ăn, tôi sợ tôi sẽ đem cả toà nhà này nấu lên mất.”
Cậu càng nói càng nhỏ.
Lăng Mộc Phong nghe ra được đầu mối, khiêu mi, không thể chờ đợi được muốn tìm hiểu, “Ah? Lời này là như thế nào?”
“Em biết, em nói…” Thời điểm hai người trò chuyện Tịch Bắc đồng học đột nhiên ở đâu nhảy ra, như một cái tiểu bằng hữu bình thường chớp đôi mắt to giơ tay lên, hào hứng bừng bừng, miệng động vô cùng nhanh, “Khi đó Tây Tây là đang học đại học năm 2, ngày đó nhà em đều tham gia một bữa tiệc rượu của thân thích, lúc ấy bởi vì bên đó quá bận rộn không kham nổi nên ba đã gọi Lưu thẩm đến hỗ trợ, Tịch Tây buổi tối lúc trở lại cả nhà còn chưa về, anh ấy đói quá không nhịn được đi luộc trứng ăn, kết quả… Lúc trở về toàn bộ phòng bếp đều cháy đen…”
Sự kiện kia cũng không phải chuyện gì quang vinh Tịch Tây cơ hồ chưa từng nói với ai, nhưng bị Lăng Mộc Phong một đôi con ngươi xinh đẹp như vậy chăm chú nhìn đến tê cả da đầu, nói giấu diếm cũng không phải, hiện tại bị Tịch Bắc trách móc cậu chỉ biết xấu hổ trừng mắt nàng.
Tịch Bắc cũng mặc kệ, cười híp mắt làm mặt quỷ nghịch ngợm đáp lại Tam ca.
Khó được thế giới hai người bị Tịch Bắc chen ngang Lăng Mộc Phong liền không vui rồi, ánh mắt hướng ghế sô pha bên kia liếc nhìn, khóe miệng nhếch lên, nói: “Tịch Bắc đồng học, bánh snack em thích đã bị chia hết rồi kìa.”
“Ah!” Tịch Bắc nghe xong, nổi giận, hấp tấp trở về ghế sô pha bên kia lại lần nữa đã bắt đầu đại chiến giành ăn.
Ngày đó Tịch Tây chưa xin lỗi Nhâm Khanh Khanh, mà về sau cậu cũng không còn có đến ăn chực nhà Nhâm Khanh Khanh nữa, đương nhiên cậu cũng không biết nồi cơm nhà Nhâm Khanh Khanh đúng như cậu nghĩ là màu hồng nhạt.
Rất lâu về sau, cậu bị Lăng đại thủ trưởng ăn xong lau sạch, còn comeout rồi, hai người chính thức ở cùng một chỗ, lần nữa xuất hiện tại ký túc xá của Khanh Khanh chứng kiến cái nồi cơm điện kia mới biết được hôm đó Lăng Mộc Phong uy hiếp Nhâm Khanh Khanh chiếm đoạt một đống dụng cụ nấu nướng mới mua từ nước ngoài vất vất vả vả mang về.
Đương nhiên, những điều này để sau hãy nói, hiện tại Tịch Tây quan tâm chính là trong cái nồi cơm sạch như mới ấy, thủ trưởng đại nhân nói qua dùng nồi cơm điện nấu cơm nếu như muốn muốn cơm thơm mềm nhất định phải chờ đến lúc nó bốc hơi nhấn nút lại lần nữa, qua ba lượt như vậy cơm sẽ mềm hơn rất nhiều.
Bữa cơm này nấu xong chỉ mất nửa tiếng, nhưng có vẻ vẫn rất phong phú đấy, mặc dù mấy cái tiểu nữ sinh mang đến nguyên liệu không nhiều lắm, nhưng Lăng Mộc Phong sang phòng Khanh Khanh lấy một ít nguyên liệu khác nữa, có cà chua, nấm kim châm, cà rốt, còn có thịt bò từ nước ngoài, một đầu cá mú, cuối cùng làm cà chua đường phèn, thịt bò nấu canh cà rốt, súp sò điệp, cá mú hấp, salad rau quả.
Đường phèn cà chua cà chua cắt lát, trộn cùng đường phèn, màu hồng của cà chua hoà cùng viên đường nhỏ, mặc dù đơn giản nhưng lại làm cho người miệng ăn liên tục, càng ăn càng thích, món này cùng salad rau quả đúng là đắc nhân tâm nhất.
Cá mú hấp thịt vừa thơm vừa mềm, vào miệng liền tan ra, vị ngọt lịm, Tịch Bắc mấy cái tiểu nữ sinh cảm động đến híp lại mắt, mấy người mỗi một món đều không buông tha, cuối cùng thịt bò xào cà rốt ăn chỉ còn lại vài miếng cà rốt, cá chỉ còn lại có xương, súp sò điệp nấu nấm liền cặn bã đều không có còn lại, sau khi ăn xong các nàng vuốt bụng nhỏ, tung hô Lăng Mộc Phong lên tận trời.
Thời điểm các nàng ăn Tịch Tây ngồi cùng Lăng Mộc Phong ở một bên, Tịch Tây không biết cùng hắn trò chuyện cái gì, hắn nói một câu cậu đáp một câu, không biết có phải do nhìn các nàng ăn hay không, ngay cả mình cũng không tự giác nuốt nước miếng nhiều lần, Lăng Mộc Phong lại để ý, tâm thầm nghĩ có lẽ làm cơm Tàu dễ dàng bắt được tâm tù binh hơn…
Mấy vị tiểu nữ sinh sau khi ăn xong lại không muốn đi, Lăng Mộc Phong nhìn Tịch Tây tận tình khuyên bảo các nàng đi nghỉ ngơi không có kết quả hắn ngắt lời cười nhẹ nói nói: “Không đi nghỉ ngơi cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ là bên ngoài mặt trời rất gay gắt, không quay về bôi kem chống nắng không sợ một tháng sau thành quốc bảo sao?”
“Ah!” Thật sự là bị hắn nói trúng tim đen, mấy cái tiểu nữ sinh kêu rên, cũng không nói một tiếng cám ơn, cụp đuôi chuồn mất.
Tịch Tây nhìn bóng lưng của các nàng lắc đầu, quay đầu lại thấy Lăng Mộc Phong híp lại con ngươi, sững sờ, Lăng Mộc Phong nhàn nhã tự đắc ở trên ghế sa lon ngồi xuống, bên môi là nụ cười khuynh đảo chúng sinh, “Tịch Tây, chúng ta thương lượng a.”
Tịch Tây nhớ tới chính mình trước đó đã nói chỉ cần hắn giúp cậu, muốn cậu làm cái gì đều được, rất nghiêm túc gật đầu.
“Nói thực ra, trường học các cậu đồ ăn không được tốt lắm.” Lăng Mộc Phong rót một ly trà, nhẹ nhàng uống, híp mắt, đi thẳng vào vấn đề.
Coi như không tồi… Tịch Tây nhíu mày. Nhưng nghĩ lại người ta thủ trưởng đại nhân là người nào ah, mình ăn cũng không sao, chắc hẳn lần này tựu ủy khuất, đương nhiên là có tư cách cho rằng như vậy rồi, nghĩ vậy nhẹ gật đầu, đồng ý.
“Cho nên… Trong một tháng này tôi sẽ ở lại đây nấu ăn cho cậu.”
Tịch Tây khẽ giật mình, gật đầu.
“Thời gian của cậu tương đối tự do, về sau mỗi ngày cậu đi cửa hàng mua sắm nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên, tôi sẽ ghi danh sách cho cậu biết nên mua cái gì.”
Gật đầu.
“Ghế sô pha này đổi đi a, cứng quá.” Xê dịch lưng dựa trên ghế, thủ trưởng đại nhân một bộ không thoải mái.
Tâm đau xót, cắn răng, gật đầu.
“Sàn nhà mỗi ngày đều lau là thói quen rất tốt, phải duy trì.”
Cúi đầu, cắn răng, lại kiên trì.
“Được rồi, cũng không có gì.” Nói xong, buông ly, đầu dựa vào ghế sô pha, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT