Là Lăng Mộc Phong cúp điện thoại trước, nghe bên tai thanh âm đô đô, Tịch Tây phảng phất như nghe được thanh âm trái tim mình nhảy lên, cậu vốn còn muốn cùng Nhâm Khanh Khanh nói lời cảm tạ thuận tiện lại lần nữa xin nhờ nàng đưa hắn tới phòng cậu, chẳng qua nếu như điện thoại thật sự đưa cho Nhâm Khanh Khanh cậu không biết mình có thể nói chuyện bình thường hay không, bởi vì giờ phút này tần suất trái tim nhảy lên vẫn là rất nhanh…

Bên tai hiện hồng, phảng phất còn nghe thấy thanh âm trầm thấp say lòng người kia, mỗi một câu hắn nói như trước quanh quẩn bên tai…

“Tam ca, anh làm sao vậy, tai anh sao lại hồng thế?” Vẻ khác thường của cậu lọt vào tuệ nhãn của Tịch Bắc, ánh mắt của nàng đều không chuyển, thẳng tắp nhìn cậu.

Tịch Tây lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nghênh tiếp ánh mắt dò xét của Tịch Bắc ho nhẹ một tiếng che giấu, cũng không giải thích thêm đã vội vàng gọi các nàng gói lại nguyên liệu nấu ăn đi ra ngoài.

Cậu không hiểu Lăng Mộc Phong, nhưng cậu biết rõ hắn tuyệt đối không có nhiều thời gian cho cậu hao phí, cậu phải nhanh chóng chạy trở về, dù sao muốn đường đường một thủ trưởng đại nhân vì nhân dân phục vụ phải chờ cậu là cậu đã cảm thấy vô cùng có lỗi với các tiểu dân chúng…

Ký túc xá giáo viên không tính cao, cũng chỉ có bảy tầng, bất quá cũng là lắp đặt thang máy cao cấp. Ký túc xá của cậu tại tầng năm, bất quá cậu rất ít sử dụng thang máy lên lầu, cậu không thích không gian kín trong thang máy, sẽ khiến cho cậu nhớ tới chuyện không hay, sẽ có cảm giác khó thở.

Năm tầng không tính cao, nhưng đi thang lầu cũng rất phiền toái, cậu đã từng nhiều lần đi cùng các thầy cô khác về ký túc xá nhưng cũng sẽ tạm biệt ở thang máy, bọn họ cảm thấy có chút quái dị nào có ai có thang máy không đi lại đi thang lầu, sau đó sẽ hỏi vì cái gì, những lúc đó Tịch Tây đều dùng lý do vận động một chút cũng không tệ nói đùa.

Mà bởi vì cậu là giáo viên thể dục cho nên lời giải thích này cũng không có nhiều người nghi ngờ, Tịch Tây cho tới nay đều đi thang lầu, bởi vì nếu như có thể cậu cũng không muốn nhớ lại cảm giác vô lực không thể hít thở đó.

Hôm nay cậu đem bọn họ đi đến thang máy lầu một thì dừng lại, chần chờ một chút, nhưng vẫn là cắn răng một cái, dẫn mấy cái tiểu nữ sinh đi vào thang máy.

Tịch Bắc chưa từng tới ký túc xá của Tịch Tây, nàng cho rằng ký túc xá sinh viên không có thang máy thì ký túc xá giáo viên cũng có thể không có, cho nên khi Tịch Tây dẫn các nàng vào thang máy sắc mặt phút chốc tái đi, ánh mắt lộ ra lo lắng giơ tay nhéo nhéo tay của cậu, “Tam ca, anh nhấn tầng trệt đi, chúng ta đi thanh lầu cũng được a.”

Tịch Tây ánh mắt nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy lên trên thang máy, nghe vậy, sững sờ, tay chẳng biết từ lúc nào đã nắm thành quyền lộ ra cả gân xanh, suy nghĩ nửa ngày vẫn gật đầu, “Phòng của anh là 504.” Nói xong đưa lưng về phía các nàng hướng thang lầu đi đến.

“Bắc Bắc, Tịch lão sư thì sao, vì cái gì không đi thang máy a?” Nhìn bóng lưng Tịch Tây lộ ra có chút hoảng sợ, Cát Thiên Thiên cẩn thận hỏi.

Tịch Bắc cũng để ý bóng lưng Tịch Tây có chút cứng ngắc, khóe môi cứng đờ, nghe vậy nhẹ nhàng nói: “Tam ca không thích mùi thang máy.”

“Ah, thật không…” Cát Thiên Thiên cũng không có tìm hiểu lời Tịch Bắc nói là thật hay giả, dù sao thật hay giả có cái gì đáng nói, sau khi trưởng thành trong lòng mỗi người khó tránh khỏi sẽ có một vài vết sẹo.

Nhưng Tịch Bắc biết rõ Tịch Tây trong nội tâm cũng không chỉ là một vết sẹo, đó là dấu ấn không thể biến mất, một tiểu hài tử bảy tuổi bị kẹt trong chiếc xe bốc khói nhìn mẹ mình ôm mình dần tắt thở, muốn mở cửa xe lại tốn công vô ích, chờ đến khi có người tới cứu là một khoảng thời gian dài hít thở không thông.

Chuyện này nàng vốn là không biết, nhưng là anh em hơn mười năm, nàng để ý đến nay cậu đều chưa từng đi thang máy, cũng không muốn học lái xe, còn chưa từng ngồi qua một chuyến máy bay, mà ngay cả đến công viên trò chơi cũng không chịu vào nhà ma, cậu cơ hồ là tránh né hết thảy không gian kín, cho nên nàng mới có nghi hoặc.

Về sau mới biết được đây là di chứng sau tai nạn xe cộ lưu lại, y học gọi đó là chứng sợ không gian kín…

Tam ca nàng bảy tuổi đã sợ không gian kín, ba mỗi lần nhớ tới mặt đều nhăn lại, cơ hồ cũng không dám tại trước mặt cậu nói cái gì đi du lịch…

S đại không chỉ thầy giáo tốt, ngay cả thang máy ký túc xá đều vô cùng nhanh, Tịch Bắc cảm giác mình chẳng qua là thất thần trong chốc lát thang máy đã ngừng, còn bị cánh tay nhìn qua nhỏ nhắn nhưng thực chất khí lực hung ác của Cát Thiên Thiên cầm lấy giật ra ngoài.

Đến ký túc xá anh trai của mình Tịch Bắc đương nhiên không có khả năng sẽ biết giữ ý, đĩnh đạc sải bước chạy đến phòng 504, nhìn thấy cửa mở hé thì giơ tay đẩy ra, không chút nào để ý tới nháy mắt ra hiệu nói Tịch lão sư leo thang lầu có lẽ không nhanh như vậy, chắc là bạn cùng phòng của Tam ca.

Tịch Bắc bộ mặt tươi cười, mười ngón tiêm tiêm đẩy cửa, sau đó là một cái thân ảnh cao ngất tuấn mỹ khó có thể tin đập vào con ngươi, nàng sững sờ, cảm thấy cái kia hoàn toàn là ảo giác.

Đúng vậy, là ảo giác, thủ trưởng đại nhân anh minh thần võ, khuynh đảo chúng sinh làm sao có thể xuất hiện tại trong phòng Tam ca bình thường nhà mình, bọn họ không quen được không!

Ân, là ảo giác, tuyệt đối là…”Ah! Đau quá!”

Hung ác quay đầu lại, “Cát Thiên Thiên, cậu muốn chết ah, đau muốn chết!”

“Thật sự đau?” Cát Thiên Thiên ánh mắt nhuận nước, hiện ra óng ánh chi quang, sau đó hai tay lại lần nữa sờ sờ cánh tay Tịch Bắc, “Đau là tốt rồi, vậy đây thực không phải là nằm mơ!”

“Cậu!” Tịch Bắc chán nản, trừng mắt Cát Thiên Thiên, ngón trỏ tiêm gầy chỉ về phía nàng, vẻ mặt muốn hù doạ, bất quá khi hắn nghe được cái tên Cát Thiên Thiên, trái tim không khỏi bịch bịch nhảy lên.

Thủ trưởng đại nhân mặc tạp dề lấy từ chỗ Khanh Khanh, khuynh đảo chúng sinh trên mặt là mỉm cười nho nhã ôn hòa, “Các em tới rồi?” Cánh môi nhếch lên một độ cong lại để cho mấy cái tiểu nữ sinh lệ bôn, lại càng không để ý đến hắn trong lời nói tự nhiên cùng một bộ tư thái giống như là chủ nhân thực sự của căn phòng.

Nửa ngày sau, mấy người Tịch Bắc mới hồi phục tinh thần lại, khuôn mặt đỏ hồng, mới nhớ tới phải hỏi một câu: “Thủ trưởng, ngài tại sao lại ở chỗ này?” Kỳ thật nàng càng muốn hỏi chính là ngài tại sao lại đứng trên địa bàn của Tam ca nhà tôi?

Lăng Mộc Phong còn không kịp trả lời, Tịch Tây đã đi vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, lúc leo được lên tầng năm không thấy mấy cái thân ảnh nha đầu có chút buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ mình một bước bước thành hai còn không nhanh bằng thang máy?

Dù sao cũng là S đại môn sinh, ý nghĩ này rất nhanh đã bị bản thân bác bỏ, men theo hành lang hướng tới cửa phòng mình, đã thấy cửa đang mở, cậu lúc này mới nhớ tới lúc đi qua phòng Nhâm Khanh Khanh ham thuận tiện cũng không có đóng cửa.

Chứng kiến mấy cái nha đầu trong phòng mình cảm thấy rất bình thường, nhưng là khi thấy Lăng Mộc Phong mặc tạp dề, tay cầm muỗng nấu ăn không biết lấy từ đâu ra, một bộ nhàn nhã tự đắc lại để cho cậu ngây ngẩn cả người, còn cảm giác phòng ốc sơ sài của mình lập tức trở lên rực rỡ chói sáng…

Chỉ bằng một câu nói của thủ trưởng đại nhân ‘Nấu tại phòng của cậu’ cậu lại không thể hỏi ‘Lăng thủ trưởng ngài tại sao lại ở chỗ này’ được nữa.

Nhìn Lăng Mộc Phong mặc tạp dề xuất hiện tại phòng mình, Tịch Tây cảm giác đầu tiên là kinh ngạc, sau đó… cậu cũng không biết trong nội tâm rất nhiều ý nghĩ là gì, nhưng cậu biết rõ, một khắc này bắt đầu cậu ngay cả trong ký túc xá của mình hành xử cũng không được tự nhiên.

Mấy cái tiểu nha đầu quá hưng phấn đã quên muốn tự giới thiệu, Tịch Tây đành phải ra mặt giới thiệu từng đứa với Lăng Mộc Phong, Lăng Mộc Phong sau khi nghe xong nhẹ nhàng giơ tay đẩy kính mắt một chút, nhợt nhạt cười nói: “Ký túc xá các em thật đúng là kỳ lạ, ngoại trừ Cát đồng học, danh tự thật đúng là đều rất nam tính đấy…”

Ai ngờ một câu nói kia hoàn toàn nói trúng tâm tư Cát Thiên Thiên đồng học, nàng lòng đầy căm phẫn đứng ra, reo lên: “Đúng vậy đúng vậy, nhớ rõ lần đầu tiên vào ký túc xá xem danh sách dán ở đầu giường em còn tưởng rằng chính mình cùng ba cái nam sinh ở cùng một chỗ, còn cố ý đến hỏi nhân viên quản lý ký túc xá… Hơn nữa lúc nhìn thấy Tịch lão sư đến còn tưởng rằng thầy chính là bạn cùng phòng của em, em ngay lúc đó đổ một thân mồ hôi lạnh, thẳng đến khi thầy nói Tịch Bắc là em gái của thầy em mới yên tâm…”

Tịch Tây cái trán chảy mồ hôi, nguyên nhân ngày đó Cát Thiên Thiên vừa thấy cậu liền dùng chổi đón tiếp rốt cục sáng tỏ rồi…

Cát Thiên Thiên đồng học lời này rõ ràng cho thấy đã nghẹn trong lòng từ lâu, từ khi Lăng Mộc Phong nói một câu sau mà bắt đầu càng không ngừng lải nhải, Tịch Tây nghe được ngẩn ra, Lăng Mộc Phong thủy chung cười nghe, không có biểu lộ không kiên nhẫn, chỉ là ba phút sau hắn lại lần nữa đẩy kính mắt, cười tủm tỉm, “Cát đồng học em không phiền sao? Cho dù không phiền có lẽ cũng đói bụng đúng không, trong tủ lạnh của Tịch lão sư có nước trái cây có bánh kem, tủ chứa đồ cũng có một ít thịt bò khô, ăn trước thịt bò khô cũng được…”

Cát Thiên Thiên bị ngắt lời, trong nháy mắt khẽ giật mình. Lăng Mộc Phong thấy, dáng tươi cười phảng phất giống như hoa lê, “Tôi phải vào phòng bếp nấu ăn cho các em, đúng không… Tịch lão sư?”

Từ lúc đối thoại của bọn họ bắt đầu Tịch Tây vẫn nghe, bọn họ trò chuyện với nhau thật vui vẻ cậu lập tức cảm thấy là lạ, có một cỗ cảm giác rầu rĩ, nghe được Lăng Mộc Phong chuẩn xác vạch ra trong tủ lạnh có cái gì, tủ chứa đồ có cái gì cậu thầm nghĩ thủ trưởng đại nhân quả nhiên là thủ trưởng đại nhân, làm việc thiệt tình không cần người khác phê chuẩn, động tác cũng lưu loát, cậu mới đi có chừng mười phút đồng hồ, của cải nhà mình đã bị người sờ vuốt mấy lần…

Bộ dáng ngu ngơ của Cát Thiên Thiên Lăng Mộc Phong rất hài lòng, nhưng là Tịch Tây ngu ngơ hắn liền bất mãn rồi, như thế nào, đang diễn vợ chồng ngốc sao?

Sắc mặt không thay đổi, hắn híp mắt, nói một câu: “Tịch lão sư, cậu trước cho mấy đứa xem TV, cậu vào phòng bếp giúp đỡ chút a.” Sau đó để lại cho Tịch Tây một cái bóng lưng, đi vào phòng bếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play