Cơ nhi không hiểu vội vã hỏi “Vũ hoa các là chỗ nào thế, Phạm ca ca cũng biết sao?”

Tư Đồ Dật khó xử nhìn khuôn mặt tuấn tú biến sắc của Phạm Thu Nham nói “Thật ra ta hẳn phải kể toàn bộ sự kiện cho Phạm huynh nghe.”

Phạm Thu Nham nhìn Tư Đồ Dật một chút rồi trầm thấp nói “Phạm mỗ chăm chú lắng nghe”, sắc mặt Phạm Thu Nham đông lại, ngồi xuống bên giường Tư Đồ Dật.

Tư Đồ Dật ngẩng đầu nhìn Cơ nhi, Cơ nhi lập tức mếu máo nói “Cơ nhi cũng muốn nghe, hiện tại mọi người là bằng hữu rồi, các ngươi không được lừa gạt Cơ nhi.”

“Cơ nhi ngồi xuống đi” Tư Đồ Dật cũng không muốn giấu nàng.

“Vâng” Cơ nhi ngây ngốc ngồi bên người Phạm Thu Nham, một tay đặt lên bờ vai hắn như anh trai, nghiêng người nhìn Tư Đồ Dật.

Phạm Thu Nham không quen nên liền đỏ mặt khẽ nhích người ra, nghĩ thầm Cơ nhi sao lại tùy tiện thế, hắn vẫn chưa hiểu được việc này với Cơ nhi chỉ là chuyện thường tình.

“Tư Đồ ca ca nói mau đi, Vũ hoa các là chỗ thế nào? Cơ nhi tò mò lắm”Cơ nhi thúc giục Tư Đồ Dật đang cúi đầu suy xét.

“Phạm huynh, ngươi thật sự chỉ là một nhạc công?” Tư Đồ Dật cũng có lo lắng của hắn.

“Ha ha, Tư Đồ huynh nếu lo lắng thì không nói cũng được, vốn là Phạm mỗ hơi đường đột, như vậy đi, ta sẽ đi thử trước, ngươi nói cho ta biết đặc điểm của hắn một chút” Phạm Thu Nham nhìn Tư Đồ Dật rồi mỉm cười, dù sao muốn tìm tới Vũ hoa các thì sự tình sẽ không đơn giản như vậy, bọn họ cũng không quen thân nên Tư Đồ Dật cảm thấy do dự là bình thường.

“A….sao hai người lại thế, ta mặc kệ, hai người mau nói cho ta biết Vũ hoa các là chỗ nào, Cơ nhi tò mò sắp chết rồi” Cơ nhi nhất thời thất vọng kêu to lên.

“Ha ha ha, Vũ hoa các là tổ chức sát thủ hắc ám thành lập trên giang hồ, thần bí khó lường, trải rộng toàn quốc, tiếp nhận chức vụ sát nhân, nhưng mà Các chủ tính tình cổ quái, không phải nhiệm vụ nào cũng tiếp, ngày đó trước khi rời khỏi Nhan Nguyệt nói muốn đi ‘ Vũ hoa các’ một chuyến. Ta đang suy nghĩ nếu như hắn mời được sát thủ đi giết Long Khiếu Thiên thì sao hắn lại bị bắt, việc này rất là khó hiểu, lẽ nào hắn không mời được sát thủ?” Tư Đồ Dật nhìn về phía Phạm Thu Nham.

“A, hắn đã nói là không giết Long Khiếu Thiên mà?” Cơ nhi nhảy dựng lên, “Không phải nói là phá hỏng làm ăn trước sao?”



“Ai, bởi vì hắn thấy chân ta bị tổn thương nguyên khí, nói là giết hắn rồi làm suy sụp Vân Thiên Bảo cũng như nhau! Hắn hoàn toàn vì ta, haiz” Tâm lý Tư Đồ Dật cực độ khó chịu, chân mình tuy rằng không quá nhưng hành động vẫn rất trắc trở.

“Người này kích động nên ngu luôn rồi! Giờ tốt rồi, Long Khiếu Thiên đang ngồi trong trong nha môn tri phủ uống trà thơm, hắn thì bị bắt, thần y gì chứ, đúng là ngu ngốc!” Cơ nhi mắng một tràn, đã nói nàng không hảo cảm với Nhan Nguyệt, lớn lên có khuôn mặt thông minh nhưng toàn làm chuyện điên rồ, hiện tại bị bắt thì Tư Đồ ca ca làm sao còn tâm trí giúp nàng đánh đàn đây, nàng đi nơi nào tìm nhạc công xuất sắc như thế chứ.

“Cơ nhi ngươi không biết Nhan Nguyệt, Nhan Nguyệt cũng không phải người kích động, chỉ là đối với chuyện về Long Khiếu Thiên đặc biệt kích động mà thôi, ngươi chậm rãi tiếp xúc với hắn một thời gian thì sẽ hiểu hắn, trên người hắn không hề ít bí mật, cũng là một người ngoài lạnh trong nóng, bằng không cũng không tự nguyện chiếu cố ta cho tới hôm nay” Tư Đồ Dật ra sức bênh vực Nhan Nguyệt.

“Được rồi Tư Đồ ca ca, huynh có quan hệ gì với hắn vậy? Hắn đối với huynh tốt như vậy sao?” Cơ nhi lại tò mò.

“Mạng của ta là hắn cứu, năm ấy lúc ta du ngoạn trên núi bị rắn độc cắn, kịch độc không gì sánh được, té xỉu dưới gốc đại thụ được hắn ra tay cứu giúp, tính ra ta nợ hắn một mạng nhưng hiện tại đều là hắn chiếu cố ta, ta còn liên lụy hắn” Tư Đồ Dật xấu hổ.

“Hắn cũng lợi dụng ngươi đối phó Long Khiếu Thiên đó thôi” Cơ nhi không phục.

“Không phải, hắn để ta rời khỏi nhưng ta cũng không có việc gì hệ trọng, với lại muốn báo đáp ân cứu mạng của hắn nên mới đi cùng, Cơ nhi à, Nhan Nguyệt thật sự không phải người xấu” Tư Đồ Dật không hiểu vì sao Cơ nhi lại không thích Nhan Nguyệt.

“Được rồi, tính ta keo kiệt đấy, vậy Tư Đồ ca ca nhất định phải đi cứu hắn à?” Cơ nhi trề môi nói.

“Cũng phải xác định xem Nhan Nguyệt có thật bị hắn bắt không, Long Khiếu Thiên cũng rất giảo hoạt” Tư Đồ Dật lập tức nhìn về phía Phạm Thu Nham.

“Ha ha, ta đây phải đi Vũ hoa các hỏi một chút” Phạm Thu Nham nhìn hắn cười cười.

“A, Phạm ca ca, ngươi nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, bằng không Cơ nhi chết mất” Cơ nhi lo lắng gần chết, vì sao thoáng cái lại xảy ra nhiều chuyện thế chứ.

“Yên tâm, ta đi rồi sẽ trở về, không sao đâu” Phạm Thu Nham nói xong nhìn Tư Đồ Dật đang cảm kích rồi xoay người rời khỏi.

Tư Đồ Dật chờ Phạm Thu Nham đi xa mới nói “Cơ nhi làm sao quen biết Phạm huynh?”



“Hử, hắn có vấn đề gì sao?” Cơ nhi lập tức buôn chuyện đêm khuya.

“Hắn xác thực là một nhạc, nhưng là cũng không hề đơn giản như vậy như chúng ta nghĩ, thật không biết hắn rốt cuộc là ai?” Tư Đồ Dật nhíu mày suy ngẫm.

“Ài, quản hắn là người nào làm gì, dù sao hắn sẽ không hại ta, người ta nói tướng mạo từ tâm sinh không phải sao? Hắn vừa suất vừa ôn nhu như thế thì làm sao là người xấu được, đánh chết ta cũng không tin” Cơ nhi hồi tưởng khuôn mặt tuấn tú phong hoa tuyệt đại của Phạm Thu Nham.

Đang lúc Tư Đồ Dật im lặng nhìn Cơ nhi thì Liễu Tinh Kim đã trở về, lập tức kéo Cơ nhi trở về phòng.

“Tinh Kim, huynh đi đâu vậy, dọa ta đau cả tim! Họa Mi đã chết, quan phủ cũng tới tra qua, huynh muốn hù chết ta sao?” Cơ nhi lập tức đưa tay đánh.

Liễu Tinh Kim nắm tay nhỏ bé của nàng lạnh lùng nói “Cơ nhi bình tĩnh! Đã không sao rồi!”

“Hả, cái gì mà không sao? Huynh, huynh đã làm gì?” Cơ nhi nhất thời sợ hãi.

“Không có gì, chỉ là tìm người chèo thuyền kia thật lâu, đã cảnh cáo hắn không được nhắc tới chúng ta. Cơ nhi, về sau cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện này, Quốc cữu gia tới Dương Châu cũng rất ít người biết, kinh thành cũng không biết hắn dạo chơi bao lâu, sẽ không ai chú ý đâu, yên tâm” Liễu Tinh Kim đương nhiên sẽ không nói mình đã thủ tiêu người chèo thuyền, hắn cũng không cho phép có bất luận cái gì tai hoạ ngầm nào tồn tại.

“Thế nhưng trong lòng ta vẫn rất sợ” Cơ nhi trốn vào trong lòng hắn.

“Đừng sợ, giết một người mà thôi, ngày mai nàng nên đi giết gà, giết nhiều một chút sẽ không sợ nữa.”

“Hở, giết gà?” Khóe miệng Cơ nhi ngoác ra.

“Ừm, lần đầu tiên ta giết người cũng rất sợ ngủ không yên, mỗi ngày trong đầu đều là cảnh đó, sao đó ta đi chợ giúp người ta giết gà, về sau không hề sợ nữa, nếu Cơ nhi không chịu được thì có thể thử xem.”

“Trời ạ Tinh Kim, huynh thật tài tình, chuyện này cũng nghĩ ra được” Cơ nhi đầu đầy hắc tuyến, thật sự phải bội phục hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play