Cơ nhi nhìn vẻ chăm chú của Tinh Kim mà cười không nổi, bởi vì nàng
phát hiện nam nhân này đang rất nghiêm túc. Nàng chỉ mới mười bốn tuổi, ở hiện đại vẫn chỉ là học sinh trung học, kết hôn sẽ bị cho là khùng
điên, hơn nữa nàng cũng không biết cảm tình Tinh Kim với nàng là thế
nào, dù sao nếu không trúng xuân dược thì nàng và hắn sợ là vĩnh viễn
cũng sẽ không có bước này.
“Cơ nhi, kỳ thật ta vẫn chưa báo được thù nên sợ sẽ liên lụy nàng
nhưng rất lo lắng nếu để nàng lại một mình nơi này” Liễu Tinh Kim thở
dài, trong lòng nàng e rằng chỉ có mình Vương gia thôi.
“Tinh Kim, ngươi, ngươi không cảm thấy ta quá nhỏ tuổi sao?” Cơ nhi giựt giựt khóe miệng.
” Ha ha, nàng sắp mười lăm rồi, tuy rằng hơi nhỏ nhưng mà nương ta
lúc mười lăm đã mang thai ta rồi” Ngón tay Tinh Kim điểm nhẹ chóp mũi
nàng, trong mắt đầy sủng nịnh.
“A, không thể nào” Cơ nhi đầu đầy hắc tuyến, nhưng mà lập tức nghĩ
đến sự biến thái của cổ đại, nhớ ra ở hiện tại mười bốn tuổi mới dậy thì nhưng mà Vũ Tuyết Cơ này từ năm ngoái đã dậy thì rồi.
“Ha ha, Cơ nhi chẳng lẽ không biết nữ tử bình thường mười lăm tuổi đã có thể lập gia đình sao? Nếu như trước mười tám tuổi không xuất giá thì đã là gái lỡ thì rồi” Tinh Kim nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc kia mà khẽ cười ra tiếng.
“Ta không thèm xuất giá sớm thế đâu, ta phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia,… ít nhất…. hai mươi tuổi mới lập gia đình” Cơ nhi kỳ thật
muốn nói ba mươi tuổi nhưng sợ sẽ làm Tinh Kim hãi, cho nên đổi thành
hai mươi tuổi.
Lúc này đến lượt Tinh Kim kinh ngạc “Cơ nhi, nàng là nữ hài tử thì
lập nghiệp gì chứ, ở nhà nuôi con là tốt rồi, nuôi gia đình cứ để nam
nhân lo” Tinh Kim vẫn theo chủ nghĩa đại nam nhân.
“Tinh Kim, ngươi nói như vậy là sai rồi, Cơ nhi phải tự lập tự cường, không thèm nhìn sắc mặt nam nhân đâu” Cơ nhi lườm hắn một cái bén ngót.
Tinh Kim nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tự tin của nàng, không nói gì nhắm
mắt lại, Cơ nhi cho rằng hắn mệt mỏi nên lập tức nằm xuống, gối đầu lên
cánh tay hắn, chỉ chốc lát sau đã ngủ nặng nề, mà trong đầu Liễu Tinh
Kim suy nghĩ rất nhiều, phát hiện chính mình thật bất đắc dĩ, vấn đề có
nguyện ý hay không kia cũng đã bị mắc cạn.
Ngày thứ hai, thời tiết tươi đẹp, ánh mặt trời sáng lạn, là một ngày
đẹp khó có được. Hai người bởi vì tối hôm qua thật sự quá mệt mỏi nên
tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại.
“Tiêu rồi!” Cơ nhi nhất thời sợ hãi kêu một tiếng, bên tai đã nghe được tiếng diễn tấu nhạc khúc rất nhỏ.
Sắc mặt Liễu Tinh Kim cũng thay đổi, hai người đến bây giờ mới tỉnh
thì người bên ngoài chẳng phải đã biết? Trời ạ, danh dự Cơ nhi.
“Ta đi bằng cửa sổ” Liễu Tinh Kim vừa nói xong lập tức nhảy ra ngoài
qua cửa sổ, khóe miệng Cơ nhi bặm lại, nàng cũng chưa nói gì mà, quá lắm để bọn họ biết hắn là bạn trai của nàng là được.
Liễu Tinh Kim vừa rời khỏi thì trong đầu nàng lập tức nhớ tới cảnh
nàng giết chết Tần Chân, sợ run cả người vội vã ra khỏi phòng, nàng
không dám ở một mình.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi” Tiểu Lục đã đợi thật lâu ở bên ngoài, thường
ngày tiểu thư tuy rằng dậy trễ nhưng mà chưa từng trễ thế này, nếu không phải Phạm công tử nói hôm qua tiểu thư bị khiếp sợ thì nàng đã sớm gõ
cửa.
“Á!” Cơ nhi có tật giật mình, sợ đến nhảy dựng lên “Tiểu Lục, ngươi muốn chết hả, tính hù chết ta sao?”
“Hức!” Tiểu Lục lập tức ủy khuất thấp đầu.
Cơ nhi biết mình hơi quá đánh, tiểu Lục chính là nha hoàn nhu thuận nhất nàng gặp qua, dạng người làm nhiều nói ít.
“Tiểu Lục, xin lỗi nha, tối hôm qua ta gặp ác mộng nên giờ vẫn ám
ảnh, ngươi đột nhiên đứng ở chỗ này thì làm sao ta không giật mình chứ?
Hắc hắc, ta rửa mặt chải đầu trước” Cơ nhi lập tức xin lỗi, tiểu Lục mếu máo giúp nàng rửa mặt chải đầu.
” Tiểu thư, bục gỗ đã đưa tới, còn có hai huynh đệ nhạc công buổi
chiều hôm qua cũng, Hồng ma ma còn cầm tất cả những gì cô cần để ở trong phòng quần áo của cô.”
“Tốt lắm, từ hôm nay ta sẽ không ra ngoài, tập luyện thật tốt” Sự thật là Cơ nhi không dám ra ngoài.
“Tiểu thư, hôm qua du hồ với Quốc cữu gia vui chứ? Buổi tối qua Họa Mi còn tới hỏi thăm đấy.”
“Cái gì, Họa Mi cũng biết? Vậy chẳng phải mọi người đều biết sao?” Sắc mặt Cơ nhi liền trắng bệch.
“Tiểu thư sao thế, Họa Mi cũng không rõ lắm nên tới hỏi ta, ta mới
nói cho nàng ta biết, nhưng mà ta kêu nàng đừng nói lung tung kẻo Yến
nhi cô nương nghe thấy sẽ khó chịu” Tiểu Lục sợ hãi nói.
Cơ nhi chỉ cảm thấy cả người rét run, vốn tưởng rằng không ai biết,
không ngờ bà tám kia đã biết vậy chẳng phải toàn bộ Dương Châu sẽ biết
rất nhanh sao?
“Tiểu thư, cô ổn chứ? Lại nhớ tới ác mộng tối hôm qua sao?” Tiểu Lục thấy khó hiểu.
“A, không, không phải, tiểu Lục, sau này có ai hỏi về chuyện ta du hồ với Quốc cữu gia thì cứ nói Quốc cữu có chuyện thất hứa không tới. Hơn
nữa hắn đã trở về kinh thành, sau này cũng không quay lại” Cơ nhi bỗng
nhiên nghiêm khắc nhìn tiểu Lục.
“A, dạ, tiểu Lục đã biết” Tiểu Lục biết mình đã gây rắc rối, trong lòng thấy áy náy.
Cơ nhi chậm rãi rửa mặt chải đầu nhưng trong lòng kinh hoảng không yên, vậy phải làm sao bây giờ?
“Bây giờ ta sang cỗ Họa Mi, miệng nữ nhân kia có thể nói gà thành
vịt, ta cũng không muốn trước khi lên đài đã bị mất danh tiếng” Cơ nhi
nói xong lập tức trở về phòng thay quần áo, sau đó vội vã đi ra viện
trước, nàng muốn giảm thấp thương tổn đến thấp nhất, vạn nhất sự tình
truyền ra thì nàng và Tinh Kim đều xong đời, xấu hơn còn có thể khiến cả Phiêu Vũ Viện đều bị trừng phạt.
Viện trước rất im ắng vì lúc này các cô nương bận rộn cả đêm đều đang ngủ say, Cơ nhi mới vừa đi đến cửa viện trước thì Liễu Tinh Kim đột
nhiên nhảy ra kéo nàng, Cơ nhi thấy sắc mặt hắn âm lãnh liền vội vã đi
theo.
“Tinh Kim, sao ngươi lại đi ra từ viện trước? Thế này, Họa Mi biết
chuyện chúng ta du, ta phải đi khiến nàng câm miệng” Cơ nhi vội la lên.
“Không cần!” Ánh mắt băng lãnh lợi hại liếc mắt Cơ nhi, Cơ nhi sửng
sốt rồi nghĩ ngợi một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng xanh.
“Tinh Kim, ngươi” giọng Cơ nhi run rẩy.
“Nàng tạm thời đừng ra ngoài, bây giờ ta còn có việc cần đi làm, nhớ
kỹ, chưa từng xảy ra chuyện gì biết chưa?” Trong mắt Liễu Tinh Kim hiện
lên quan tâm, sau đó buông tay Cơ nhi, leo tường đi ra.
“Tiểu thư, sao cô còn chưa đi?” Tiểu Lục nhìn Cơ nhi sắc mặt trắng bệch thất hồn lạc phách đi vào, lập tức kinh ngạc hỏi thăm.
“Tiểu Lục, ta bị choáng đầu” Cơ nhi sợ hãi quá độ, cánh cửa vừa đóng lại thì lập tức lảo đảo ngã xuống.
“Tiểu thư!” Tiểu Lục kêu sợ hãi, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, “Có ai không, Liễu thị vệ, Phạm công tử!” Tiểu Lục gọi to.
Phạm Thu Nham thoáng cái chạy ra từ bên trong, thấy Cơ nhi té xỉu lập tức tiếp lấy Cơ nhi từ trong tay tiểu Lục hỏi to “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta, ta cũng không biết, tiểu thư vừa vào cửa thì té xỉu” Tiểu Lục vô tội nói.
“Liễu thị vệ đâu?” Phạm Thu Nham không còn bình tĩnh nổi, vừa nói vừa ôm Cơ nhi vào phòng Tư Đồ Dật, đặt ở trên nhuyễn, khiến Tư Đồ Dật kinh
hãi bật ngồi dậy.
“Tiểu Lục sáng giờ không hề thấy Liễu thị vệ a” Hai mắt Tiểu Lục đẫm
lệ lưng tròng, tiểu thư nhất định là bị mình chọc giận, mình đáng lẽ
không nên nói cho Họa Mi.
“Tiểu Lục ngươi đừng lo lắng, Cơ nhi không sao đâu” Phạm Thu Nham cau mày bắt mạch cho Cơ nhi.
“Phạm huynh, xảy ra chuyện gì?” Vết thương trên chân Tư Đồ Dật tuy rằng tốt hơn nhiều nhưng vẫn không thể xuống giường.
Đúng lúc này, cánh cửa viện bị người ra sức đập mạnh, tiểu Lục hết hồn lập tức xoay người chạy ra.
“Tiểu Lục, bình tĩnh” Ánh mắt Phạm Thu Nham chợt lóe, trên mặt hiện
vẻ khôn khéo khó phát hiện, từ tối hôm qua hắn đã thấy chuyện tình có vẻ kỳ quái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT