Trước viện đèn đuốc sáng trưng, chính là thời điểm hoàng kim của kỹ
viện, oanh oanh yến yến, vui cười mắng yêu, sinh ý thịnh vượng.
Hậu viện tối mờ vắng vẻ, ánh sao ảm đạm. Cơ nhi lôi kéo Liễu Tinh Kim trực tiếp nhảy qua tường chứ không thèm đi bằng cửa sau, đáp xuống ngõ
hẻm u ám phía sau.
” Ha ha, không khí bên ngoài quả nhiên mới mẻ” Tâm tình Cơ nhi thật sảng khoái.
” Ta biết rồi, hì hì, Tinh Kim này, mà nói thật sao hôm nay ngươi khó chịu vậy hả, ngay cả cơm cũng không ăn” Cơ nhi đưa bộ mặt gian xảo gần
sát mặt hắn hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Tinh Kim đỏ lên, vội vã cách xa nàng lạnh lùng nói “Không có gì, bụng có hơi khó chịu.”
“Ồ, thế sao? Ta tưởng Vương gia sẽ trễ hẹn nên ngươi mất hứng chứ” Cơ nhi vung vẩy hai tay nhìn thật giống tiểu cô nương mười bốn tuổi, kỳ
thực là nàng có loại cảm giác như phạm nhân vừa được thả ra, muốn trút
hết bực dọc.
Liễu Tinh Kim vừa nghe thì ngừng bước chân, hắn hơi dại ra nhìn nét
mặt tươi cười như hoa của nàng, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất
nghiêm trọng, hắn không hề mất hứng vì Vương gia sẽ trễ hẹn mà hết lần
này tới lần khác khó chịu vì chỉ còn một tháng thì Vương gia sẽ trở lại, đây chẳng phải là hai chuyện hoàn toàn trái ngược sao? Trời ạ, sao lại
như vậy được, Liễu Tinh Kim bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mình đã
thích tiểu nữ nhân này sao.
“Tinh Kim, đi nhanh lên, không phải ngươi đói bụng sao?” Cơ nhi kỳ quái nhìn hắn, phát hiện toàn thân hắn càng ngày càng lạnh.
Cả người Liễu Tinh Kim chấn động, lần thứ hai dùng cặp mắt u ám thâm
thúy ngắm Cơ nhi, mình đã mười chín mà lại thích tiểu cô nương chỉ có
mười bốn sao? Mình nhất định đã điên rồi.
Cơ nhi trề môi đi tới kéo hắn, Liễu Tinh Kim tinh thần có chút hoảng
hốt bị nàng lôi kéo ra khỏi hẻm nhỏ, đi tới trên đường cái tương đối,
mặc dù trời đã tối hẳn nhưng trên đường này khá nhiều thanh lâu kỹ viện
nên đường sáng choang.
Đầu đường là một quán mì nhỏ nhưng khá sạch sẽ, chủ quán là một lão
nhân hiền lành, mọi người đều gọi là Trương đại gia, mì sợi là sở trường của ông, hơn nữa ông chỉ mở buổi tối và đóng cửa lúc chợ sáng.
Lúc này trong quán chỉ có một nam tử trung niên đang ăn, Cơ nhi cùng
Liễu Tinh Kim thấy người kia rất bình thường nên tin rằng không phải
người của Long Khiếu Thiên, hai người yên tâm đi vào.
“Trương đại gia, cho chúng ta hai tô mì thịt với rau(1), một tô cho
nhiều thịt chút” Cơ nhi nhìn về phía Trương đại gia đứng trong bếp gào
to lên.
“Được rồi, cô nương chờ chút có ngay” Trương đại gia mặc dù già nhưng rất khỏe mạnh, giọng to vang, không thấy mặt thì sẽ không biết đây là
một người đã gần sáu mươi tuổi.
Cơ nhi quay sang cười với Liễu Tinh Kim ngồi đối diện, nam tử trung
niên kia nhanh chóng ăn xong rồi dùng tay áo chùi miệng, đặt xuống một
khối bạc vụn rồi rời khỏi, thoáng cái trong quán mì chỉ còn lại hai
người.
“Tinh Kim, sao ngươi im như thóc thế, có gì không vui à?” Cơ nhi thấy mặt hắn vẫn có vẻ khó chịu thì trong lòng cũng bức bối.
Liễu Tinh Kim khẽ đão mắt nhìn nàng rồi nói “Không phải, ta vốn không thích nói chuyện.”
“Ta biết, nhưng hôm nay ngươi rất khác nha, có chuyện gì cứ nói ra
chứ giữ trong người nặng bụng đấy, ta mà có tâm sự thì không thể giấu
được, nếu không thì cả đêm sẽ mất ngủ, ha ha”
“Ta không có tâm sự” Liễu Tinh Kim nói xong thì nhìn về cửa chính bởi vì lại có người vào, Cơ nhi cũng quay đầu nhìn, vừa nhìn đã khiến đôi
mắt nàng lộ vẻ kinh diễm.
Đó là một nam tử vóc người thon dài, quần áo màu trắng, đầu đội bạch
ngọc quan(2), dải lụa trắng buông xuống hai vai lộ ra khuôn mặt tuấn tú
năm phần cương năm phần nhu, phối hợp thỏa đáng, da thịt trắng bóng, đôi mắt sáng như trăng sao, mũi cao thẳng đúng chuẩn, môi mỏng hơi hé mở,
mới vào thấy hai người Cơ nhi thì hơi sửng sốt nhưng lập tức mỉm cười
gật đầu thân mật, sau đó tìm chỗ gần chỗ bếp ngồi xuống thật tao nhã.
(Ai không hình dung ra được dáng vẻ anh này thì mời nhìn lại hình trên)
Cơ nhi chỉ cảm thấy cả người hắn phong thần tuấn mỹ, nho nhã nhẹ
nhàng khoan khoái khiến nàng nghĩ tới Tư Đồ Dật, nếu như nói Tư Đồ Dật
là khối ngọc đẹp ôn hòa thì nam tử này là khối ngọc hài hòa hoàn mỹ.
“Trương đại gia, cho một tô mì giò heo kho tàu(3) đi” Âm thanh ôn
nhuận như nước, không nhanh không nóng khiến người nghe cảm thấy thoải
mái.
“Ha ha, chờ xíu, Phạm công tử hôm nay tới hơi sớm nhỉ” Trương đại gia cười to bước ra, trên tay cầm hai tô mì nóng hổi đặt trên bàn của Cơ
nhi cười nói “Hai vị khách quan ăn ngon miệng.”
“Cảm tạ Trương đại gia” Cơ nhi đẩy tô nhiều thịt qua trước mặt Liễu Tinh Kim.
“Trương đại gia tinh ý thật đấy, tại hạ hôm nay chỉ tới sớm một khắc
thôi mà ngài cũng phát hiện, ha ha” Tuấn mỹ nam tử cất tiếng cười trong
trẻo sâu thẳm khiến Cơ nhi phải nhìn phía hắn.
“Ha ha, hôm nay Phạm công tử vẻ mặt rạng rỡ, có chuyện gì vui sao?”
Trương đại gia vừa nói vừa nói vừa vào phòng bếp, hai người vẫn có thể
nói chuyện qua ô cửa, có thể thấy được vị Phạm công tử này hẳn là khách
quen ở đây.
“Đúng vậy, ba ngày sau tri huyện Dương Châu tuyển nhạc công, tại hạ
muốn đi thử xem” Lời mỹ nam nói làm cho ánh mắt Cơ nhi bỗng sáng ngời,
ngẩng đầu lần thứ hai.
“Quả nhiên là tin tức tốt, tài nghệ Phạm công tử nhất định đạt hạng nhất” Trương đại gia tán thưởng nói.
“Ha ha, hạng nhất thì không chắc nhưng tri huyện đại nhân tuyển tám
người, tại hạ nghĩ là sẽ được thôi” Mỹ nam nở nụ cười tự tin.
“Rất tốt, mì hôm nay coi như Trương đại gia ta chúc mừng ngươi trước, ha ha” Trương đại gia cũng cười ha hả.
“A, vậy tại hạ cảm ơn Trương đại gia trước, ha ha, thật sự là song hỷ lâm môn” Tính cách mỹ nam rất sảng khoái khiến Cơ nhi rất tán thưởng.
“Tới rồi đây, Trương đại gia đi lấy bình rượu ngon, chúng ta chậm rãi trò chuyện” Trương đại gia trước tiên đặt tô mì giò heo xuống trước mặt mỹ nam rồi vội vẽ đi lấy bình rượu.
Trong lòng Cơ nhi nảy ra một ý, không biết mỹ nam này cầm nghệ thế
nào, nếu như giỏi như lời nói thì đặt bên cạnh mình sẽ rất đẹp mắt, hơn
nữa nhìn dáng vẻ của hắn không quá mười tám, trẻ tuổi sẽ dễ dụ hơn.
“Khụ khụ” Cơ nhi nuốt xuống mì trong miệng, khẽ thông cổ họng rồi
quay đầu nhìn mỹ nam mỉm cười “Xin chào công tử, tiểu nữ cả gan hỏi một
chút…..”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT