Long Khiếu Thiên nhìn thấy Cơ Nhi ở dưới quầy bán ngọc chui ra cười lạnh nói ” Đối phó với loại nữ nhân điên như ngươi, không cần dùng giang đồ đạo nghĩa, hừ!” Nói xong kéo cánh tay nàng rồi nhìn Long Ngũ nháy mắt ra dấu bước đi, đầu kia Long Thất bị một đám nữ nhân bao vây, vô cùng thê thảm, khuôn mặt Long Khiếu Thiên càng ngày càng đen.

“Chậm đã!” Cơ Nhi đột nhiên bỏ bàn tay to của hắn ra lớn tiếng nói.

“Ngươi còn muốn giở trò gì nữa?” Long Khiếu Thiên lại bảo Long Ngũ tặng thêm một quyền vào bụng Liễu Kim Tinh, khiến hắn đau đớn thét lên một tiếng, đôi mắt Liễu Kim Tinh thống khổ nhìn thấy mặt Cơ Nhi đầy tức giận, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ lo lắng, hắn cũng không nghĩ Cơ Nhi sẽ vì cứu hắn mà chịu theo, trong lòng có một chút cảm động cùng với tự trách cứ chính mình.

“Ngươi! Khốn nạn!” Cơ Nhi sau khi chửi mắng Long Khiếu Thiên, tay chỉ vào vị nho nhã nam tử vừa mua ngọc bội nói “Hắn cùng đi với ngươi?”

“Đương nhiên không phải, nữ nhân ngu xuẩn! Đi thôi, đừng nói nhiều!” Long Khiếu Thiên khinh bỉ liếc nàng một cái.

Chỉ thấy Cơ Nhi lập tức từ trong túi tiền lấy ra chút ngân lượng, đi đến vị nam tử đứng sau quán ngọc bội nói: “Công tử, thật ngại quá, vừa rồi làm vỡ ngọc bội của ngươi, nơi này có chút bạc, coi như là Cơ Nhi bồi thường cho ngươi, có đủ không ?” Cơ Nhi đưa hắn hai mươi lượng, sau đó đưa lên đôi mắt to đầy hối lỗi nhìn vị nam tử nhẹ nhàng khoan khái trước mắt.

“Đủ rồi, đủ rồi! Cám ơn cô nương!” Nam tử cười nhạt, không khách sáo tiếp nhận bạc, sau đó đưa cho chủ quán ngọc bội.

“Đi thôi, nam nhân chết tiệt!” Cơ Nhi sau khi cười dịu dàng với hắn, xoay người đi đến bên cạnh âm lãnh Long Khiếu Thiên bực tức nói.

“Ngươi! Ngươi đừng có mà mạnh miệng, ta không tin không trị được ngươi! Đi!” Long Khiếu Thiên tức giận đến cả người phát run, thô lỗ kéo cánh tay ngọc của nàng đi lên phía trước, Long Ngũ lập tức lôi Liễu Kim Tinh vẻ mặt sốt ruột đuổi theo.

Bốn người rời đi, nam nhân đứng trước quán ngọc bội liền ngẩng đầu nhìn về cửa sổ lầu hai đối diện, hai mắt hiện lên tia sáng, nơi đó che khuất một bóng đen.

Cơ Nhi cùng Liễu Kim Tinh bị đưa đến Xuân Hương Viện, từ cửa hông vào tránh khách nhân tìm hoan mua vui, trực tiếp đi vào một gian sương phòng lớn, Long Khiếu Thiên dùng lực đẩy Cơ Nhi vào, Cơ nhi lảo đảo rồi ngồi xuống đất, chân bị trật, đau đến nàng kêu thảm một tiếng, lập tức ôm lấy chân bị thương.

“Tiểu thư!” Bị đẩy mạnh lên từ phía sau, Liễu Kim Tinh được giải á huyệt liền la lớn, trong mắt tràn ngập lo lắng, nhưng võ công của hắn vẫn bị chế ngự không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau đớn của Cơ nhi, trong lòng tức giận vô cùng, phẫn nộ trừng Long Khiếu Thiên.

“Long Khiếu Thiên, ngươi đường dường là một bảo chủ đứng đầu, mà lại đi bắt nặt nữ nhân sao?” Liễu Kim Tinh không thể chịu được nữa.

“Bốp!” Liễu Kim Tinh mắng nhiếc đổi lấy một cái tát mạnh từ Long Ngũ, máu tươi từ khóe miệng Liễu Kim Tinh trượt xuống, khiến lòng Cơ Nhi đau nhói, chỉ thấy nàng bật người chống chân đứng lên, khập khiễng đi đến trước mặt Long Ngũ hung hãn nhìn chòng chọc hắn, nghiến răng, nghiến lợi nói: ” Ngươi muốn đánh thì đánh ta, hắn chỉ là thị vệ của ta! Chuyện này không liên quan đến hắn !”

“Bốp!” Long Ngũ cười lạnh một tiếng, không hề lưu tình đi tới phất nàng một cái tát, Cơ Nhi bị đánh lại đổ nhào trên mặt đất, nhưng mà nàng không la, chỉ lạnh lùng nhìn Long Khiếu Thiên đang chế giễu, âm thanh lạnh nhạt nói: ” Ta hối hận lúc trước đối với ngươi nhân từ, hôm nay tốt nhất là ngươi nên giết ta đi, bằng không một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!” trong mắt Cơ Nhi tràn ngập hận ý.



Long Khiếu Thiên sửng sốt, giật mình nhìn vẻ mặt hiện tại của Cơ Nhi, đó căn bản không phải vẻ mặt của một tiểu nữ nhân mười bốn tuổi, có điều hắn không quan tâm, lập tức tùy tiện cười khẩy nói: ” Ha ha ha, phải không? Giết ngươi không phải là rất lợi cho ngươi sao, ta Long Khiếu Thiên chưa từng bị một nữ nhân sỉ nhục qua như thế, ngươi cho là chết đi có thể bồi thường sao? Ha ha ha, nghĩ hay lắm!”

“Ngươi chẳng lẽ không sợ Quốc Cữu Gia và Cửu Vương Gia hay sao?” Cơ Nhi trầm tĩnh nhìn hắn, đau đớn dưới chân cùng trên mặt làm cho trán nàng chảy mồ hôi, khuôn mặt Liễu Kim Tinh ở bên cạnh xiết chặt, toàn thân lạnh như băng, hắn không thèm nhắc lại, bởi vì hắn sợ liên lụy đến Cơ Nhi, nàng lại có thể che chở hắn như vậy khiến cho hắn không thể tin nổi, trước giờ hắn vẫn nghĩ các cô nương kĩ viện bạc tình, nhưng hắn biết mình sai lầm rồi, cho nên hắn đau lòng.

“Ha ha ha, núi cao hoàng đế còn xa, hơn nữa ngươi không thắc mắc vì sao Quốc Cữu Gia đã lâu rồi không tới Phiêu Vũ Viện hả?” khóe miệng Long Khiếu Thiên hiện ra nụ cười tà ác.

“Ngươi? Ngươi đã làm gì hắn? Chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa!” trong lòng Cơ Nhi kinh hãi, Long Khiếu Thiên quá mức to gan lớn mật.

“Ha ha ha, mạng đương nhiên là muốn, Quốc Cữu Gia nha, ta đã phái người chiếu cố hắn chu đáo, ngày mai sẽ trở về kinh, ngươi cho là hắn có thể bảo vệ ngươi hay sao? Một nữ tử kỹ viện thấp kém, lại có thể kiêu ngạo đến như vậy, nói ngươi thông minh ngờ đâu lại ngu ngốc đến thế, bài học từ tỷ tỷ ngươi còn chưa đủ sao?” Long Khiếu Thiên nhả từng chữ tựa như kim châm, đâm vào trái tim của Cơ Nhi.

Cơ Nhi trầm mặc, nàng biết mình nghĩ rất đơn giản, Long Khiếu Thiên có được địa vị cùng thân phận như ngày hôm nay, hắn nhất định có chỗ hơn người, mà chính mình lại xem nhẹ hắn cho nên người thất bại chính là mình.

“Bảo chủ, giờ xử lý hai người này như thế nào?” Long Ngũ ra tiếng hỏi.

“Nàng không phải là con át chủ bài của Phiêu Vũ Viện sao? Phế chân nàng đi! Xem nàng còn nhảy múa được không, nên ngoan ngoãn hầu hạ nam nhân đi! Giả bộ thanh cao cái gì! Hừ” Đôi mắt Long Khiếu Thiên sắc bén nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi, tàn khốc nói.

Cơ Nhi đột nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn nam nhân vô tình trước mắt, dù sao cũng không ngờ rằng hắn độc ác như vậy.

“Không, không, ngươi không thể làm như vậy!” Cơ Nhi sợ hãi, chân của nàng nếu phế đi, thì nàng sống còn có nghĩa lý gì, cho nên nàng hoảng sợ kêu to lên.

“Vì cái gì ta không thể làm như vậy? việc mà Long Khiếu Thiên ta muốn làm không ai có thể ngăn cản!” Long Khiếu Thiên đứng dậy, đường hoàng nói không chút cảm xúc

“Không, không cần, van ngươi, là ta sai, cầu ngươi, ta thích nhảy múa, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy, ngươi muốn đánh vào đâu cũng được, chỉ xin ngươi đừng lấy đi niềm vui của ta.” Cơ Nhi đầu hàng, nước mắt trong suốt rơi xuống, đáng thương vô cùng nhìn Long Khiếu Thiên khẩn cầu.

“Ha ha ha, ngươi hiện tại đã biết sai lầm rồi sao, lúc trước ngươi kiêu ngạo như thế nào ngươi biết không? “Long Khiếu Thiên đi đến trước mặt nàng, nửa ngồi xuống, bàn tay to hung hăng bóp cằm Cơ Nhi, nghiến răn, nghiến lợi nói.

“Là ta không đúng, là ta có mắt như mù, Long bảo chủ đại nhân đại lượng, tha cho Cơ nhi, Cơ Nhi bằng lòng làm trâu làm ngựa!” hiện tại điều duy nhất Cơ nhi cần làm là bảo vệ chân của nàng, cho nên nàng nhịn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play