Chương 780:

 

Trẻ nhỏ bây giờ đều dễ dàng lại gần người khác?

 

Phụ nữ đối với những thứ đáng yêu, đại đa số đều không có sức phản kháng, huống hồ là một bé gái ngoan ngoãn, đáng yêu chết đi được.

 

Tốc độ nói của cô bé quá nhanh, Nguyễn Tri Hạ không hiểu cô bé đang nói gì, liền hỏi một câu: “Em nói ai?”

“Tư ớt xanh.” Tư Hạ quả thật lại nói lại lần nữa.

 

Nguyễn Tri Hạ sững người, phản ứng lại lúc cô bé nói đến Tư Mộ Hàn, “phì” cô bật cười: “Em tên gì?”

 

“Tri Hạ.” Tư Hạ thật thà nói.

 

Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Hạ thật thà như thế, hỏi cái gì, trả lời cái đó, có chút lo lắng.

 

Là cô bé được nhà họ Tư nuôi dưỡng, sao lại thật thà thế này, đáng ra phải thông minh lanh lợi mới đúng.

 

Nguyễn Tri Hạ ôm cô bé lên, hỏi: “Em đến đây với ba à?”

Tư Hạ lắc đầu.

 

Nguyễn Tri Hạ có chút lúng túng, cô phải đưa Tư Hạ đi đâu tìm Tư Mộ Hàn chứ?

 

Nên đi tới công ty nhà họ Tư.

 

Nhưng công ty đấy ở đâu cô cũng không biết.

 

Cho dù có đến cũng không chắc chắn sẽ gặp được Tư Mộ Hàn.

 

Lúc ấy, bọn họ vừa hay đi qua một nhà hàng, tờ quảng cáo bên ngoài nhà hàng có dán một tấm hình khoai tây sợi.

 

Hai mắt Tư Hạ sáng lên chỉ vào khoai tây sợi, miệng liên tục nói: “Khoai tây sợi!”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn ra được cô bé muốn ăn khoai tây sợi, lúc ấy cũng vừa đến giờ ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ liền ôm cô bé đi vào.

 

Cô bây giờ không biết làm thế nào để tìm Tư Mộ Hàn hay những người nhà họ Tư khác, đành đưa Tư Hạ đi ăn cơm trước.

 

Nguyễn Tri Hạ gọi cho Tư Hạ một phần khoai tây sợi, lại gọi thêm cơm rang và canh.

 

Nguyễn Tri Hạ chưa từng chăm sóc trẻ con, cầm thìa đút cơm cho Tư Hạ, kết quả cô vừa chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy Tư Hạ đã tự dùng đũa ăn cơm.

 

Tay trái cô bé cuộn tròn thành nắm đấm ở trên bàn ăn, tay phải ở tư thế tiêu chuẩn cầm lấy đũa, mở miệng đặt bên bát cơm, nhanh chóng cho cơm vào miệng.

 

Nhưng cô bé rõ ràng nhỏ tuổi như vậy, lúc cho cơm vào miệng, một nửa bị rơi ra ngoài, bên khoé miệng còn dính vài hạt cơm.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy cảnh này, trên mặt bất giác nở nụ cười, gọi phục vụ cầm thêm một bát nhỏ đựng canh, dùng thìa ngoáy lên, đợi nguội một chút rồi đưa cho Tư Hạ uống.

 

Cô lúc trước nhìn thấy em bé nhà người khác mở to miệng ăn cơm, liền cảm thấy vô cùng đáng yêu, càng huống hồ Tư Hạ giống như búp bê nhỏ trong tranh vậy, cô thấy bản thân không cần ăn, chỉ nhìn Tư Hạ cũng đủ no rồi.

 

Nguyễn Tri Hạ tự mình nếm một chút, cảm thấy canh đã đủ ấm rồi, liền lấy thìa múc một muỗng đưa đến bên miệng Tư Hạ, giọng nhẹ nhàng: “Ăn chậm một chút, uống chút canh đi.”

 

Tư Hạ rất giữ thể diện “bập” một tiếng, liền uống hết canh, tiếp tục ăn cơm.

 

Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh ngắm Tư Hạ một hồi lâu, bản thân cũng chưa ăn cơm.

 

Đợi đến khi Tư Hạ ăn tương đối rồi Nguyễn Tri Hạ mới gọi phục vụ mang đĩa khoai tây sợi lên.

 

Trẻ con đều thích món ăn vặt này, nhưng không được ăn nhiều, Tư Hạ ăn cơm no rồi, sẽ không ăn được nhiều khoai tây sợi, sau đó liền ngây thơ cầm lấy khoai tây sợi chấm với tương cà chua, vừa ăn vừa chơi.

 

Thấy cô bé ăn no uống đủ rồi, Nguyễn Tri Hạ liền hỏi: “Chúng ta đi đâu tìm ba bây giờ?”

Nguyễn Tri Hạ thực ra chỉ là thuận mồm hỏi mà thôi, cũng không nghĩ rằng Tư Hạ sẽ biết.

 

Giây sau, Tư Hà liền đem gấu bông mình vẫn đang ôm cho Nguyễn Tri Hạ: “Gọi điện thoại ạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn gấu bông, là một chú gấu bông màu hồng nhạt hình hổ con, rất đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play