Chưogn 779:

 

Thẩm Lệ chính là thích đi mua sắm, kéo tay Nguyễn Tri Hạ đi thử rất nhiều quần áo.

 

Tất cả đều thuận lợi, chỉ có điều lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, gặp phải phóng viên.

 

Ba năm nay, sự nghiệp diễn xuất của Thẩm Lệ ngày một đi lên, hiện tại đã là nữ diễn viên tuyến một rồi, lúc nào cũng có phóng viên theo đuôi cô.

 

“Chạy mau!” Thẩm Lệ kéo Nguyễn Tri Hạ chạy vào trong.

 

“Sao thế?” Nguyễn Tri Hạ mặc dù không hiểu gì, nhưng vẫn cùng Thẩm Lệ chạy đi.

 

Thẩm Lệ chỉ đành giải thích cho Nguyễn Tri Hạ: “Bọn họ là đuổi theo tớ, tớ đóng phim, gần đây…… khá nổi.”

 

Nguyễn Tri Hạ thời gian này ngoại trừ việc thỉnh thoảng mới xem tin tức mới, không hề để ý xem phim, vì thế nên không biết Thẩm Lệ thế mà là một nữ diễn viên.

 

Trung tâm thương mại vốn đông người, phóng viên đuổi theo Thẩm Lệ, nhất thời khiến cho chỗ đó có chút loạn.

 

Việc này trực tiếp khiến cho Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ bị tách ra.

 

Đợi Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại tìm, đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Lệ đâu cả.

 

Cô tìm một góc gọi điện cho Thẩm Lệ.

 

Rất nhanh đã kết nối được cuộc gọi.

 

Giọng của Thẩm Lệ có chút gấp gáp: “Tri Hạ, tớ đang ở bãi đỗ xe, cậu ở đâu?”

 

“Tớ vẫn ở trong trung tâm thương mại.” Nguyễn Tri Hạ nghe thấy cô nói thế, cũng thở phù một hơi.

 

Thẩm Lệ nói: “Cậu mau qua đây đi, tớ ở trong xe đợi cậu.”

 

“Không cần đâu, cậu đi trước đi, tránh việc những phóng viên đó lại tới tìm cậu…….”

 

Thẩm Lệ đương nhiên không tình nguyện một mình đi trước, nhưng cuối cùng vẫn bị lí do Nguyễn Tri Hạ nói về nhà trong điện thoại thay đổi.

 

Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, xoay người nhìn thấy một cô bé đang ôm một búp bê bằng vải, đang đứng ở một góc không xa, nhìn cô.

 

Bé gái mặc một chiếc áo có hoạ tiết kẻ ngang xanh trắng, phía dưới mặc một chiếc quần ngắn màu xanh phấn vừa tới đầu gối, đôi mắt tròn tròn đen nhánh, khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh, mái tóc đen xoã dài đến vai, vùng trán được phủ bởi tóc mái mềm mượt…….

 

Cô bé vô cùng tò mò nhìn Nguyễn Tri Hạ, bộ dạng trông rất đáng yêu.

 

Nguyễn Tri Hạ đo chiều cao cô bé một chút, đoán cô bé có lẽ ba, bốn tuổi.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn trái nhìn phải, không thấy người lớn đâu, liền đi đến, quỳ trước mặt cô bé: “Cô bé, ba mẹ em đâu?”

 

Lại gần, Nguyễn Tri Hạ mới thấy cô bé này vô cùng quen mắt.

 

Trong đầu loé lên một tia sáng, khuôn mặt bầu bĩnh trước mặt hợp lại cùng khuôn mặt ngày cô ra viện nhìn thấy.

 

Không phải chứ…….

 

Đây là con gái của Tư Mộ Hàn?

 

Tên là gì nhỉ, hình như là “Tri Hạ”.

 

Tư Hạ nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ một lúc, bỗng nhiên đuôi mắt nhếch lên, ý cười: “Chị gái xinh đẹp…….”

 

Nguyễn Tri Hạ giật mình, cục bột nhỏ này vẫn nhớ cô?

 

Cô nhớ, ngày đó cục bột nhỏ cũng gọi cô như thế.

 

Nguyễn Tri Hạ không nhịn được cười lên, đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô bé, hỏi: “Em vẫn nhớ chị sao?”

Cô bé gật gật đầu, trực tiếp đưa tay chui vào lòng cô, uỷ khuất nói: “Tìm Tư ớt xanh.”

 

Nguyễn Tri Hạ bị cái ôm bất ngờ này làm cho có chút mờ mịt.

 

Cục bột nhỏ trong lòng đang ôm lấy cổ cô, khuôn mặt dựa sát vào nhìn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play