Chương 489:
Từ sau khi mang thai, cô đều rúc ở trong nhà, người làm chăm sóc tỉ mỉ, chính cô làm việc và nghỉ ngơi cũng rất có quy tắc. Thế nên sắc mặt tốt hơn rất nhiều so với trước đây, ngồi dưới ánh đèn, trắng đến nỗi như đang phát sáng.
Cô ngồi trong góc ghế sofa, hai chân duỗi thẳng, máy tính đặt trên chân, tóc rối bù, da như tuyết, tóc như mun. Đôi mắt giống như con mèo nhìn anh chăm chú, lộ ra vài phần khác thường khiến người ta động lòng.
Tư Mộ Hàn tiện tay ném áo khoác, đi đến trước mặt cô, cúi người ném máy tính trên chân cô qua một bên, ngồi xuống cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Nguyễn Tri Hạ lúc nhìn thấy anh cầm máy tính của mình lên đã hoảng hốt: “Anh ném nhẹ thôi…”
Tư Mộ Hàn dường như không hài lòng với việc cô đến lúc này còn quan tâm đến máy tính, thò tay vào áo cô sờ soạng một hồi, hơi mạnh tay mà nhéo chỗ trước ngực cô.
Ngay sau đó, lên tiếng xấu xa nói: “Hình như to hơn rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vỗ một cái “bốp” lên tay anh: “Đau quá, bỏ tay ra!”
“Chỉ chạm chút thôi.”
Đàn ông trời sinh đã có tính phản nghịch, bạn càng không cho anh ta làm, anh ta càng muốn làm.
Nguyễn Tri Hạ càng không cho anh chạm, anh càng muốn chạm.
Một cánh tay Tư Mộ Hàn ôm eo cô, cánh tay kia ôm khuỷu chân cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, để càng tiện động tay động chân với cô.
Cũng may Tư Mộ Hàn có chừng mực, đùa một chút rồi thôi.
Nhưng hai người đã hơi thở gấp.
Đột nhiên, Tư Mộ Hàn thì thầm một câu: “Cô về rồi.”
Nguyễn Tri Hạ tạm thời có chút không kịp phản ứng.
Cô của Tư Mộ Hàn?
Cô nghi ngờ một chút, chợt nghĩ tới, cô Tư Mộ Hàn, không phải là mẹ Trần Tuấn Tú sao?
Mặc dù cô chưa từng gặp cô của Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn cũng chưa từng đề cập với cô về cô của anh, nhưng theo anh quan hệ hai anh em giữa Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú, cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa Tư Mộ Hàn và cô của anh cũng không tệ.
Mặc dù Tư Mộ Hàn chỉ thản nhiên nói một câu nói như vậy, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nghe ra sự trầm xuống trong giọng anh.
Cho dù vì quan hệ giữa anh và Trần Tuấn Tú đã rạn nứt, anh nhìn thấy cô bản thân không biết đối xử thế nào, tâm trạng cũng không thể lên xuống nhiều như vậy…
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, đối diện với anh, nhẹ giọng hỏi anh: “Bà ấy trở về có vấn đề gì sao?”
Lần trước Nguyễn Chính Tu nói với Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cũng không biết.
Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhìn cô chăm chú hai giây, đưa tay giúp cô gạt sợi tóc trên trán, vẻ mặt và giọng nói đã như bình thường, giọng lạnh nhạt nói: “Không có gì, ngày mai chúng ta có thể phải quay về nhà cổ một chuyến.”
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ từng nói muốn giúp anh, nhưng việc này quá phiền toái, anh không muốn để cho cô phiền muộn vì việc này.
Lúc ở cùng với anh, anh vẫn mong cô có thể thoải mái vui vẻ một chút.
Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không biết gì về vụ án bắt cóc năm đó, thời gian càng trôi qua, Tư Mộ Hàn càng không nỡ để cho cô biết quá nhiều về chuyện liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó.
Nguyễn Tri Hạ đã sớm chuẩn bị xong để về nhà cổ, rất dứt khoát gật đầu: “Được.”
Điều này cũng làm cho Tư Mộ Hàn có chút kinh ngạc.
Nhưng, sáng hôm sau, lúc nhìn Nguyễn Tri Hạ đã sớm sắp xếp xong va li hành lý, anh mới biết lúc trước Nguyễn Tri Hạ đã chuẩn bị xong để về nhà họ Tư.
Tư Mộ Hàn bật cười, cầm va ly hành lý của cô để lại: “Không cần mang đồ đạc, chỉ là về ăn một bữa cơm thôi.”
“Sắp đến tết rồi, năm nay anh nên về nhà ăn tết chứ?” Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua va li hành lý, lại muốn đi tới lấy về.