Chương 488:

 

“Con còn có việc, đi về trước đây.” Nguyễn Tri Hạ giả vờ nhìn đồng hồ: “Ngài Thẩm đây có lòng tốt như vậy, chắc hẳn sẽ không để bụng mà đưa mẹ của vợ sắp cưới cũ của anh về nhà đâu nhỉ?”

 

Trước đây, Thẩm Sơ Hoàng đưa Tiêu Thanh Hà về, mục đích là để tiếp cận Nguyễn Tri Hạ.

 

Anh ta cũng hiểu một chút về tình hình của nhà họ Hạ, đương nhiên biết Nguyễn Tri Hạ đối xử rất tốt với mẹ cô.

 

Nhưng bây giờ xem ra chuyện cũng không hẳn là vậy.

 

Nguyễn Tri Hạ đã nói đến mức này, anh ta chỉ còn cách nhận lời: “Sao lại để bụng chứ, đương nhiên là cam tâm tình nguyện rồi.”

 

“Vậy tôi đi trước.”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng chẳng nhìn Tiêu Thanh Hà nữa, xoay người lên xe.

 

Tiêu Thanh Hà sắc mặt bối rối đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn xe của Nguyễn Tri Hạ đi xa, trong lòng mờ mịt.

 

Nguyễn Tri Hạ quá lạnh nhạt với bà ta.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa đi, sắc mặt Thẩm Sơ Hoàng liền trầm xuống: “Bác Hạ, cháu đưa bác về.”

 

Tiêu Thanh Hà thấy sắc mặt Thẩm Sơ Hoàng không tốt, nói: “Con đừng để ý, chắc là vì gần đây Tri Hạ mang thai, tâm trạng không tốt lắm, cho nên…”

 

Lời của bà ta kích thích Thẩm Sơ Hoàng, anh mạnh mẽ nắm cánh tay Tiêu Thanh Hà, giọng điệu âm trầm: “Bác vừa nói gì, bác lặp lại lần nữa xem!”

 

Tiêu Thanh Hà bị dáng vẻ này của Thẩm Sơ Hoàng dọa sợ: “Sơ Hoàng, cháu làm sao vậy?”

 

Mấy ngày nay, thái độ của Thẩm Sơ Hoàng đối với bà ta đều vô cùng hiền hòa, thậm chí còn cho người đưa bà ta ra ngoài mua sắm.

 

Anh ta đột nhiên trở mặt, Tiêu Thanh Hà bị dọa không nhẹ.

 

Thẩm Sơ Hoàng lập tức khôi phục dáng vẻ ôn hòa lúc trước, nhẹ giọng hỏi: “Bác nói cô ấy mang thai?”

 

“Đúng vậy.”

 

Tiêu Thanh Hà thấy anh ta trở lại như thường, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.

 

Vừa nãy chắc là bà ta nhìn nhầm thôi.

 

“Cháu biết rồi, bây giờ cháu đưa dì về.” Thẩm Sơ Hoàng rũ mắt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng lại lộ ra một cảm giác khác lạ.

 

 

Chuyện lần này đối với Nguyễn Tri Hạ mà nói, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thoáng qua, qua rồi thì liền quên.

 

Gần đến cuối năm, Nguyễn Tri Hạ đoán, lễ mừng năm mới năm nay, Tư Mộ Hàn hẳn sẽ mang cô về nhà cổ.

 

Dù sao thì, đây cũng là giao thừa đầu tiên kể từ khi Tư Mộ Hàn tiếp quản Mạc thị, về tình về lý anh vẫn nên quay về nhà cổ.

 

Cho dù Tư Mộ Hàn có quyền tùy ý làm bậy, muốn đến thì đến, không muốn đi thì không đi chăng nữa.

 

Nhưng cuối cùng, khoản nợ này vẫn là tính lên cô.

 

Hai ngày trước kỳ nghỉ của Mạc thị, Nguyễn Tri Hạ đã bắt tay vào thu xếp đồ đạc để quay về nhà cổ.

 

Mặc dù trong nhà cổ cũng chẳng thiếu thứ gì, nhưng nói chung, đồ mình quen dùng vẫn tốt hơn nhiều.

 

Buổi tối, Tư Mộ Hàn trở về khá muộn.

 

Nguyễn Tri Hạ đã rửa mặt xong xuôi, ôm máy tính chuẩn bị soạn bản thảo một chút rồi sẽ đi ngủ.

 

Tư Mộ Hàn cầm áo khoác âu phục đi từ ngoài vào, tóc tai hơi rối, cả người thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.

 

“Về rồi à.”

 

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh.

 

Trời lạnh, cho dù đã mở hệ thống sưởi, Nguyễn Tri Hạ vẫn mặc áo ngủ lông mềm như nhung, khiến cho cả người trông vừa mềm mại vừa ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play