*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 172:

 

Tiêu Giai Kỳ không tự chủ được rùng mình một cái, trong giây lát không giữ chắc, làm rơi đũa trong tay xuống đất.

 

Nguyễn Tri Hạ khom người giúp bà ta nhặt đũa lên: “Mẹ nên cầm đũa cho chắc, nếu lần sau còn làm rớt thì lúc đó chưa chắc có con ở bên cạnh giúp mẹ nhặt đũa.”

 

Giọng cô chậm rãi, dịu dàng nhưng Tiêu Giai Kỳ nghe vào tai lại cảm thấy dường như có ý nghĩa sâu xa nào đó.

 

Tiêu Giai Kỳ hơi nhíu mày, vẻ mặt lại hiện ra vẻ vui cười: “Chỉ vô tình thôi mà.”

 

“Vậy à?” Nguyễn Tri Hạ không nói gì nở một nụ cười, đứng dậy: “Con ăn no rồi, con ra ngoài trước.”

 

Thật ra từ nãy đến giờ cô chưa hề chạm vào đũa.

 

Hạ Lập Nguyên cau mày nhìn Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài, ông ta luôn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ có điểm gì quái lạ.

 

 

Nguyễn Tri Hạ vừa ra khỏi phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên thì tất cả biểu cảm trên mặt hoàn toàn biến mất chỉ còn vẻ lạnh lẽo thấu xương.

 

 

Sau này, cô sẽ không quan tâm đến Tiêu Giai Kỳ nữa.

 

Không ai từng bị tổn thương hết lần này đến lần khác mà còn có thể giả vờ bỏ qua như không có chuyện gì xảy ra như đem một trang giấy bỏ đi.

 

Nguyễn Tri Hạ đến chỗ không người, gửi tin tức cho kẻ chuyên săn tin mà lần trước Thẩm Lệ giới thiệu cho cô: “Loại khăn lông làm sạch phòng bếp do Hạ thị vừa nghiên cứu được làm từ chất liệu kém chất lượng chứa độc tố có hại cho sức khỏe con người.”

 

Hạ thị chủ yếu sản xuất đồ gia dụng, hai năm trước cũng từng bị phát hiện ra sản phẩm kém chất lượng, bị điều tra nhưng sau đó nhanh chóng bị che giấu.

 

Lúc đó cô vẫn còn năm thứ hai cấp hai, sau khi nhìn thấy tin tức này cô từng đi thăm một công xưởng của Hạ thị, thật sự có một vài vấn đề.

 

Người phóng viên mà Thẩm Lệ giới thiệu cho cô cũng coi như đáng tin cậy, so ra mà nói tương đối có đạo đức nghề nghiệp.

 

Mặc dù hắn ta là tay săn tin giải trí nhưng vẫn có thể đưa những thông tin này bán cho các nhà truyền thông khác.

 

Hắn trả lời cho cô rất nhanh: “Cô chắc chứ?”

 

“Tôi chắc chắc nhưng anh phải tự mình đến nhà máy chụp ảnh, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.” Làm một người săn tin thì giỏi nhất là ngụy trang và chụp lén, việc này là sở trường của họ rồi.

 

“Được, có thể!”

 

Bởi vì nhà họ Tư và Hạ thị có quan hệ thông gia nên tin tức về chuyện này cũng có giá trị nhất định cho nên người phóng viên kia đồng ý rất dứt khoát.

 

Nguyễn Tri Hạ cất điện thoại di động, đi đến khu làm việc.

 

Nửa đường gặp được Nguyễn Hương Thảo trở về sau khi ăn cơm ở ngoài.

 

Tiêu Giai Kỳ thường xuyên sẽ nấu cơm đưa đến công ty nhưng Nguyễn Hương Thảo chủ ý thích hưởng thụ, ngày ngày ăn cơm của Tiêu Giai Kỳ nấu đến phát chán,tự nhiên sẽ càng thích ra ngoài ăn cơm.

 

Nguyễn Hương Thảo vênh váo, tự đắc gọi cô lại: “Không phải cô muốn học việc từ tôi à? Lát nữa tôi họp, cô cũng đến nghe một chút đi.”

 

Lúc này Nguyễn Hương Thảo đã tỉnh táo lại, cô ta tự nghĩ rằng mình rất hiểu Nguyễn Tri Hạ, nếu Nguyễn Tri Hạ biết cô làm sự việc kia thì chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy, nhưng cô ta không chắc chắn nên muốn để Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh để quan sát một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play