Chương 1415:

 

Hai cánh tay to lớn của Tư Mộ Hàn ôm chặt lấy cô, khóa chặt cô nằm sấp trên người mình, nhỏ nhẹ nói bên tai cô : “ Bút bi này là của anh, em định làm gì?”

 

“ Anh còn chưa nói là ai tặng cho anh mà!” Kể từ ba năm trước, Nguyễn Tri Hạ đã vô cùng tò mò về chuyện này.

 

Ngữ khí của Tư Mộ Hàn chậm rãi trả lời : “ Không phải đã nói rồi sao? Là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp.”

 

Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn anh.

 

Tư Mộ Hàn cười một cái, rồi tiến sát lại hôn lên môi cô.

 

Sau đó anh lại chuyển đề tài : “ Sáng mai lên máy bay về thành phố Hà Dương.”

 

Nguyễn Tri Hạ dần dần nghiêm nét mặt lại, chấn chỉnh lại ngữ khí : “ Tạm thời chưa về được.”

 

Ánh mắt của Tư Mộ Hàn híp lại đầy nguy hiểm, ngữ khí của anh hơi căng ra : “ Nguyễn Tri Hạ, anh biêt em đang muốn làm gì, nhưng nếu em muốn làm như vậy, vậy thì không có cửa đâu!”

 

Nguyễn Tri Hạ biết, suy nghĩ của cô sẽ không thể nào thoát khỏi mắt của Tư Mộ Hàn.

 

“ Con người của Lưu Chiến Hằng, tâm tư vô cùng kỹ càng. Hắn làm bất kì việc gì cũng không hề để lại dấu vết, là một người vô cùng cẩn thận, nếu em điều tra hắn như vậy, cũng rất khó để điều tra ra hắn rốt cuộc muốn làm gì!”

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy chỉ có ở lại bên cạnh của Lưu Chiến Hằng thì cô mới có cơ hội để tra ra rốt cuộc hắn muốn làm gì, rốt cuộc hắn và Tư Mộ Hàn có mâu thuẫn gì.

 

Cho nên, cô mới giả vờ như mình bị thôi miên, cố ý nói mấy lời như vậy ở buổi yến hội để lấy được lòng tin của Lưu Chiến Hằng.

 

Hắn ta vô cùng cẩn thận với người khác, nhưng vô cùng tự tin về bản thân mình.

 

Hắn luôn xem Tư Mộ Hàn là kẻ thù, lấy việc đánh bại Tư Mộ Hàn là niềm vui. Năm đó hắn đã thôi miên Tư Mộ Hàn thành công, nên càng thêm tự tin về khả năng thôi miên của mình.

 

Với lý do đó, hắn sẽ không nghi ngờ Nguyễn Tri Hạ có bị thôi miên hay chưa.

 

Trong giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn có hơi mang theo tức giận : “ Nguyễn Tri Hạ, đây là chuyện của anh và Lưu Chiến Hằng, anh sẽ tự mình xử lý.”

 

Dường như là ngay lập tức, Nguyễn Tri Hạ đã phản bác : “ Nhưng em muốn giúp anh, giống như anh đã giúp em.”

 

Nguyễn Tri Hạ đơn giản nói thẳng ra như vậy, khiến cho Tư Mộ Hàn nhất thời sững sờ.

 

“Tư Mộ Hàn, tuy em không có lợi hại như anh, nhưng em không có yếu đuối như anh nghĩ đâu, em có thể làm rất nhiều chuyện đó.”

 

Nhưng Tư Mộ Hàn chả hề bị lòng thành của cô đánh động, anh vẫn lạnh lùng trả lời: “Em có thể làm gì?”

 

Đột nhiên Nguyễn Tri Hạ nghĩ ra cái gì đó, cô cười cười nói : “ Em có thể làm được việc mà anh không làm được .”

 

“ Ha.” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, anh hoàn toàn không tin.

 

Ý cười trên mặt của Nguyễn Tri Hạ càng sâu hơn, nhẹ nhàng nói : “ Em đã sinh cho anh một đứa con gái, anh có sinh được không?”

 

Tư Mộ Hàn : “….”

 

Hiếm khi thấy được dáng vẻ Tư Mộ Hàn bị nghẹn không nói được lời nào, Nguyễn Tri Hạ rất không nể mặt cười phá lên.

 

Cô đem đầu mình vùi vào bộ ngực của Tư Mộ Hàn, buồn rầu cười thành tiếng.

 

Mặt Tư Mộ Hàn đen lại, không cảm xúc mặc cho Nguyễn Tri Hạ cười anh.

 

Qua một lúc sau, anh như thể lại giống như không cam tâm, đưa tay đánh lên đùi Nguyễn Tri Hạ một cái: “Không cho cười!”

 

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên, một đôi mắt vừa sáng vừa giọt nước trơn bóng, mặt hơi hồng nhẹ: “Vậy anh thừa nhận hay không, em có thể làm được việc mà anh không làm được?”

 

“Em đây là đang quấy rối làm càn!” giọng Tư Mộ Hàn lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra, anh không hề tức giận thật sự.

 

Nguyễn Tri Hạ nháy lông mày: “Anh vẫn là không nói đạo lý nha!”

 

Tư Mộ Hàn híp con ngươi lại, uy hiếp cô: “Em nói lại một lần nữa?”

 

Nguyễn Tri Hạ mới không dám nói lại lần nữa, nếu không không phải là kiếm thêm chuyện à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play