Chương 1414:

 

Tư Mộ Hàn hôn trên khóe môi cô một cái, hỏi : “ Tại sao Lưu Chiến Hằng thôi miên em lại không thành công?”

 

“ Sao anh biết em bị thôi miên ?” Nguyễn Tri Hạ vô cùng tò mò hỏi anh.

 

“ Lưu Chiến Hằng vô cùng tự tin về bản thân hắn, nếu như hắn có gan đưa em ra ngoài, thì rõ ràng hắn đã chắc chắn em nhất định sẽ không đi theo anh rồi. Hắn chỉ biết làm những việc không đứng đắn thôi, ngoài thôi miên người khác ra thì hắn còn biết làm gì chứ?”

 

Tư Mộ Hàn nói đến đây, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh băng hơn mấy lần : “ Dù sao đi nữa hắn cũng từng thôi miên anh ở mức độ cao, nên đương nhiên hắn cũng có thể thôi miên em.”

 

“ Em biết anh thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán ra!” đáy mắt Nguyễn Tri Hạ sáng lên, ánh mắt cô không hề che giấu một chút sùng bái nào.

 

Thứ trong lồng ngực của Tư Mộ Hàn nhảy lên một cái, anh cúi xuống định hôn lấy môi cô.

 

Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên đưa tay ra che miệng của mình lại, giọng nói ồm ồm : “ Vẫn chưa nói xong chuyện mà!”

 

“ Hôn một cái đã.” Tư Mộ Hàn rũ tầm mắt xuống, tâm tư trong mắt anh không rõ ràng.

 

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, cô đâu phải không biết Tư Mộ Hàn là người như thế nào.

 

Nếu cô thật sự để anh ấy hôn một cái, cô nhất định sẽ không bước xuống giường nổi đâu.

 

Tư Mộ Hàn lạnh lùng hừ một cái, hôn lên mu bàn tay cô.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mu bàn tay mình thật là ngứa a.

 

Tư Mộ Hàn hôn lên mu bàn tay cô một cái, rồi lại một cái.

 

Sau cùng, Nguyễn Tri Hạ thật sự chịu hết nổi rồi, giơ chân lên đá anh một cái : “ Nói chính sự trước.”

 

“ Tiếp đi.” Tư Mộ Hàn nói xong, liền quay qua hôn lên mặt cô, hôn lên vành tai trắng nõn của cô.

 

Nguyễn Tri Hạ lần này tức giận thật rồi : “ Tư Mộ Hàn!”

 

“Ừm.” Tư Mộ Hàn đáp lại một tiếng, sau đó mới không cam tâm tình nguyện mà lùi ra sau một chút.

 

Nguyễn Tri Hạ bây giờ mới nói tiếp : “ Anh ta muốn thôi miên em, để em nghĩ rằng chính anh là người hại chết Tri Hạ, muốn để cho em hận anh. Nhưng mà trong lòng em hiểu rõ nhất, anh rất thương yêu con bé. Lúc biệt thự bị cháy, anh nhất định là đã không do dự mà xông vào cứu con bé.”

 

“ Lúc anh ta thôi miên em, em luôn nghĩ như vậy. Nếu là như vậy, sự thôi miên của hắn không phải là không có chút hiệu quả nào, nhưng cũng may, là vì có cây bút bi của anh, nên mới không làm cho em bị thôi miên đó.”

 

Nguyễn Tri Hạ nói xong, anh yên lặng một hồi, rồi hỏi cô : “ Cây bút bi đâu?”

 

“ Trong túi của em.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền nhíu mày : “ Túi của em đâu?”

 

Tư Mộ Hàn vươn người dậy, tìm túi của Nguyễn Tri Hạ ở góc giường, sau đó tìm thấy cây bút bi ở trong túi của cô.

 

Anh cẩn thận lấy cây bút ra, tỉ mỉ xem xét.

 

Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, hỏi anh : “ Cây bút này của anh rốt cuộc là từ đâu mà có?”

 

Tư Mộ Hàn quay đầu qua, nhìn chăm chú cô một lát, sau đó mới qua loa mở miệng : “ Người khác cho.”

 

“ Ai cho?” trước đây Nguyễn Tri Hạ cũng có đoán cây bút này có thể là cô tặng anh khi còn nhỏ.

 

Nhưng cô mãi cũng nhớ không ra cô tặng cho anh hồi nào.

 

Cô thà trực tiếp hỏi Tư Mộ Hàn luôn, còn hơn tự mình đoán già đoán non.

 

“ Một cô gái nhỏ xinh đẹp.” Tư Mộ Hàn vừa nói vừa nhét cây bút vào túi áo mình.

 

“ Ê, anh làm gì đó!” Nguyễn Tri Hạ thấy như vậy, liền vươn tay muốn lấy lại cây bút bi.

 

Tư Mộ Hàn chỉ nghiêng người qua một chút, Nguyễn Tri Hạ liền chới với, bổ nhào thẳng lên người Tư Mộ Hàn.

 

Nguyễn Tri Hạ nằm sấp trên người của Tư Mộ Hàn, tư thế này của hai người thật là thân mật.

 

Cô vừa mới muốn ngồi dậy, thì cảm giác như cánh tay của Tư Mộ Hàn đã quấn chặt lấy eo cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play