Tư Mộ Hàn hé môi, khẩu hình như muốn nói: “Được”, nhưng lúc lên tiếng, lại là một câu: “Không cần.”

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Vậy em về trước đây.”

 

Cô nói xong, thấy Tư Mộ Hàn cũng chỉ lặng im đứng đó, cô chỉ biết xoay người đi ra ngoài.

 

Cửa văn phòng vừa đóng lại, Tư Mộ Hàn liền siết chặt nắm tay, dốc sức đấm lên cửa sổ sát đất một cái, đứa trước cửa sổ sát đất hồi lâu không nhúc nhích.

 

……

 

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi tòa nhà Tư thị, liền lập tức lái xe về phòng cô thuê.

 

Cô chợt nhớ tới lúc trước cô rời khỏi Lưu Chiến Hằng, cũng mang chìa khóa phòng đi rồi.

 

Sau này cô có nhắc đến chuyện này với Lưu Chiến Hằng, lúc đó Lưu Chiến Hằng tựa như nói giỡn với cô, nếu không liên lạc được với anh, cô vẫn có thể cầm chìa khóa đến nhà anh xem xem, xem anh có chết rồi hay không.

 

Không ngờ, chùm chìa khóa này vẫn có chút tác dụng.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa đến phòng thuê của mình liền bắt đầu lục tung tìm chùm chìa khóa kia.

 

Ngăn kéo tủ quá nhiều, Nguyễn Tri Hạ tìm gần nửa tiếng mới tìm được chùm chìa khóa ở một tủ đồ không đáng chú ý tới.

 

Cô lấy theo chùm chìa khóa, lái xe đến nhà Lưu Chiến Hằng.

 

Đến cửa chung cư, lúc cô đi qua phòng bảo vệ, bảo vệ chủ động chào hỏi với cô: “Cô lại đến tìm Lưu Chiến Hằng sao? Sáng hôm nay anh ta ở cùng bạn, sáng sớm đã đi rồi, cô không biết à?”

 

Nguyễn Tri Hạ suy đoán, “bạn” mà bảo vệ nói tới có khả năng chính là bản thân Lưu Chiến Hằng.

 

Cô nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, cười nói: “Tôi biết, lúc anh ấy đi có gọi cho tôi, nhờ tôi qua xem hoa cỏ trồng trong nhà, giúp anh ấy tưới nước, tránh cho nó chết khô.”

 

Nguyễn Tri Hạ viện cớ rất tự nhiên, bảo vệ cũng không nghĩ nhiều, liên tục gật đầu: “Cũng đúng lắm……”

 

“Vậy tôi vào trước đây.”

 

Nguyễn Tri Hạ tạm biệt bảo vệ, liền đi thẳng đến căn nhà của Lưu Chiến Hằng.

 

Đến cửa nhà Lưu Chiến Hằng, cô lấy chìa khóa mở cửa.

 

Xem ra phòng khách vẫn giống như tối qua lúc cô đến, nhưng cửa phòng ngủ của Lưu Chiến Hằng lại mở lớn.

 

Cô bước nhanh đến phòng ngủ của Lưu Chiến Hằng, liền nhìn thấy cả phòng bừa bộn, xem ra còn có vết tích đánh nhau.

 

Trong phòng loạn tung cả lên, có thể tượng tượng lúc ấy nơi này xảy ra cuộc đánh nhau dữ dội thế nào.

 

Nguyễn Tri Hạ nghĩ lại tình hình tối qua, tức đến đạp cửa phòng.

 

Tối qua cô liền cảm thấy “Lưu Chiến Hằng” kia có hơi bất thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

 

Cô đâu ngờ rằng, buổi trưa nhìn thấy “Lưu Chiến Hằng” kia ở Kim Hải, có thể trong một thời gian ngắn giả mạo Lưu Chiến Hằng thật, hơn nữa còn giả mạo ngay dưới mắt cô.

 

Nói đi nói lại, vẫn phải trách cô.

 

Nếu như lúc đó cô có thể để tâm nhiều hơn, nói không chừng Lưu Chiến Hằng sẽ không bị bắt đi.

 

Về phần Tư Mộ Hàn……

 

Nguyễn Tri Hạ hơi thở dài.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn một vòng trong phòng, cũng khẳng định suy đoán của cô và Tư Mộ Hàn, Lưu Chiến Hằng thực sự bị bắt đi.

 

Bản thân Lưu Chiến Hằng cũng là một người cực kỳ thông minh, muốn tùy ý bắt anh ta đi cũng không dễ, chứng tỏ Lưu Chiến Hằng có sự tin tưởng nhất định đối với người đàn ông kia, hơn nữa, người đàn ông kia nhất định muốn Lưu Chiến Hằng làm chuyện anh không muốn làm, mới bắt anh ấy đi.

 

Về phần chuyện gì, Nguyễn Tri Hạ không biết được.

 

Cô chỉ biết, cô nợ Lưu Chiến Hằng, chuyện của Lưu Chiến Hằng, cô nhất định phải lo!

 

Nguyễn Tri Hạ ở nhà của Lưu Chiến Hằng đợi không bao lâu, liền rời đi. Trước khi đi , cô lại đi trong phòng làm việc của anh ta nhìn một chút, cũng không tìm được đầu mối hữu dụng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play