Nhưng lúc này, nụ cười này của anh lại khiến Nguyễn Tri Hạ vô cùng khó chịu.

 

Nguyễn Tri Hạ thà nhìn thấy anh nổi giận giống như con sư tử phát cáu, ngang ngược không nói lý lẽ, cũng không muốn thấy anh cười như vậy.

 

Anh là Tư Mộ Hàn mà.

 

Anh thông minh như vậy, lại tự tin như thế.

 

Năm đó, sau khi mẹ bị giết hại lúc anh mười một tuổi, anh vẫn âm thầm chịu đựng mà điều tra chân tướng của việc đó.

 

Mười một tuổi anh vẫn là đứa trẻ, mãi đến hai mươi sáu tuổi, anh trở thành một người ưu tú giấu kín cảm xúc của mình, nắm rõ mọi việc trong tay.

 

Anh không nên vì cô mà biến thành như vậy.

 

Nếu như trên đời này có người sinh ra đã được người khác ngước nhìn, sống một cuộc đời tươi sáng, vậy Tư Mộ Hàn chính là loại người đó.

 

Ít ra trong mắt Nguyễn Tri Hạ, anh chính là người đàn ông mà đứng một mình trong đám đông cũng có thể tỏa sáng.

 

Tư Mộ Hàn cười hỏi cô, giọng nói dịu dàng hơn bất cứ lúc nào: “Có phải rất thất vọng về anh không?”

 

“Không phải.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại cảm thấy hai chữ đơn giản này quá ít, vội nói tiếp: “Không thất vọng, trước đây không có, sau này cũng không. Anh ở trong lòng em là người đàn ông lợi hại nhất trên đời này.”

 

“Người đàn ông lợi hại nhất trên đời này?” Tư Mộ Hàn cười một tiếng, giọng nói trầm xuống: “Anh không lợi hại tí nào cả.”

 

Anh nói xong, xoay người đến trước cửa sổ sát đất.

 

Văn phòng tổng Giám đốc ở tầng rất cao, từ đây nhìn xuống, xe cộ và người đi đường đều giống những con kiến lớn nhỏ.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi lo cho anh, muốn đi theo.

 

Tư Mộ Hàn chợt quay đầu: “Đừng qua đây nữa.”

 

Nguyễn Tri Hạ dừng chân, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Hai người cách nhau hơn ba mét, mặt đối mặt đứng đó, khoảng cách này đủ xa, xa đến nỗi không có một chút cảm giác thân thiết nào.

 

Tư Mộ Hàn tựa hồ đã bình phục, biểu cảm trên mặt lại trở nên lạnh lùng, xem ra không có bất kì kẽ hở nào.

 

Anh không nhanh không chậm nói: “Lưu Chiến Hằng lúc nhỏ ở nước ngoài lớn lên, người đàn ông giống anh ta như đúc chỉ có thể là anh em ruột thịt có quan hệ máu mủ với anh ta, lúc này……”

 

Anh nói, giơ cổ tay lên thoáng nhìn đồng hồ: “Bọn họ hẳn là đã ở trên máy bay xuất ngoại rồi.”

 

Tư Mộ Hàn tỉ mỉ suy nghĩ, anh đã có thể đoán được người đàn ông tối qua không phải Lưu Chiến Hằng, dĩ nhiên cũng đoán được kế hoạch tiếp theo của của tên đó.

 

“Tại sao anh ta lại bắt Lưu Chiến Hằng xuất ngoại?” Nếu Lưu Chiến Hằng tự nguyện, hoàn toàn không cần dùng đến hơi sức lớn đến vậy của người đàn ông kia.

 

Tư Mộ Hàn trầm ngâm một chút, mới chậm rãi lên tiếng: “Dĩ nhiên là Lưu Chiến Hằng không muốn trở về.”

 

“Cũng có thể nói, anh ta dẫn Lưu Chiến Hằng về, nhất định là muốn Lưu Chiến Hằng làm chuyện anh không muốn làm.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Chuyện của Lưu Chiến Hằng, em không thể chỉ nhìn mà không làm gì.”

 

Tư Mộ Hàn nghe thế, giọng nói trầm đi vài phần: “Anh đã phái người đi điều tra rồi.”

 

“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ đáp lại một tiếng, không biết nói gì cho tốt.

 

Cô quan sát Tư Mộ Hàn, phát hiện trên mặt anh không tìm thấy tia cảm xúc nào trước đó nữa.

 

Dường như người đàn ông đây luống cuống trước mặt cô không phải là Tư Mộ Hàn.

 

Cô biết nội tâm Tư Mộ Hàn rất mạnh mẽ, nhưng có nhiều khi anh lại muốn dấn thân vào rắc rối, không cho người khác cơ hội giúp đỡ, người bên cạnh có thể làm gì đây?

 

Chuyện này không vội vàng được.

 

Mà Tư Mộ Hàn bày ra dáng vẻ không có việc gì, chắc cũng không muốn nhắc lại chuyện vừa nãy.

 

Hai người cứ như vậy mà giằng co trong chốc lát, Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Buổi trưa anh có muốn về nhà ăn cơm không? Hôm nay em không đi phòng làm việc của Tần Thủy San, ở nhà nấu cơm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play