Buổi tối 21h45, tại sảnh phụ của lầu chính tập đoàn Thành Duệ, cửa thang máy chuyên dụng từ từ mở ra.
Một người đàn ông mặc áo khoác dài đi ra từ bên trong, trong lòng anh còn bế một người, người này khoác một cái áo khoác đen, chỉ lộ ra một đầu tóc mềm mại.
Tiểu Bình đang đợi ở đại sảnh lập tức đi đến.
"Tạ tổng, xe đã đợi bên ngoài."
Tạ Thời Tân: "Ừm."
Tiểu Bình lại nói: "Anh của Đường Trụ, bác sĩ Đường, đã ngồi bên kia đợi rất lâu."
Tạ Thời Tân nhìn theo hướng Tiểu Bình chỉ, thấy trên sô pha ở khu nghỉ ngơi, Đường Trạch ngồi đó cúi đầu xem tạp chí.
"A Trạch sao?" Có lẽ Đường Trụ cũng nghe thấy, hỏi Tạ Thời Tân một tiếng.
Tạ Thời Tân thấy cậu muốn đứng xuống, dùng sức ôm lấy: "Là anh ta, em nằm đừng nhúc nhích."
Đường Trụ không động đậy nữa: "Ò."
Tiểu Bình hiểu ý đi qua, nói mấy câu với người bên kia, Tiểu Bình đưa người đến bên Tạ Thời Tân.
"Nó sao rồi?" Đường Trạch hỏi Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân còn chưa nói gì, Đường Trụ đã xốc áo lên một ít, nói: "Em không sao."
Tạ Thời Tân nói thêm tiếp lời Đường Trụ: "Tôi chăm sóc rất tốt, chỉ là không còn sức lực."
Đường Trạch nghe thấy sững ra một chút.
Khóe miệng Tạ Thời Tân gợi lên một nụ cười: "Bây giờ tôi đưa em ấy về nhà tôi, bác sĩ Đường muốn đi cùng không?"
Đường Trụ phát ra âm thanh không tình nguyện: "Ừ."
Tạ Thời Tân mời Đường Trạch ngồi ghế phó lái, còn mình với Đường Trụ ngồi ghế sau.
Tạ Thời Tân nói không sai, hiện giờ Đường Trụ không còn sức lực gì nữa, từ lúc trên lầu bị Tạ Thời Tân bế đến giờ, rất nhiều lần Đường Trụ muốn rời vòng tay của Tạ Thời Tân để đứng xuống, nhưng lần nào cũng thất bại.
Vừa lên xe, Tạ Thời Tân đã cầm điện thoại lên, gọi về nhà.
"Nấu phần cơm cho hai người," Tạ Thời Tân dừng ở đây, lấy điện thoại ra xa chút rồi hỏi: "Anh Đường ăn cơm chưa?"
Anh Đường nói: "Sắp 10 giờ rồi."
Tạ Thời Tân lại đặt điện thoại đến gần: "Phần hai người, bữa tối."
Người ở đầu dây bên kia hình như hỏi gì đó, Tạ Thời Tân cúi đầu, hỏi người trong lòng mình: "Muốn ăn gì?"
Đường Trụ: "Sao cũng được."
Giọng của Tạ Thời Tân rõ ràng dịu dàng hẳn lại, Đường Trạch có thể nghe ra.
Trong xe rất yên tĩnh, cửa sổ xe cách âm chặn hết thảy ồn ào náo động của thành thị, chỉ còn giọng Tạ Thời Tân gọi điện thoại.
"Canh xương hầm," Tạ Thời Tân nói với người ở đầu bên kia: "Mấy món khác dì cứ tùy ý xào vài món, đừng cho cà rốt với rau cần."
Đường Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, chống tay dựa đầu vào bên cạnh.
Đường Trụ không thích ăn cà rốt với rau cần.
"Bác sĩ Đường." Đột nhiên Tạ Thời Tân gọi anh một tiếng.
Đường Trạch: "Gì?"
Tạ Thời Tân: "Đường Trụ thế này, cần ăn gì khác không?"
Đường Trạch nghĩ nghĩ: "Mấy món anh nói là được rồi."
Tạ Thời Tân: "Ừm."
Điện thoại cắt đứt, trên xe lại yên lặng trong chốc lát.
Đường Trạch cho rằng vẫn sẽ luôn yên tĩnh như vậy, lại đột nhiên, nghe được phía sau truyền đến âm thanh.
Như là vào lúc ban đêm an tĩnh mới xuất hiện dáng vẻ thân mật, Tạ Thời Tân nhẹ giọng hỏi Đường Trụ: "Có đói bụng không?"
"Đói."
Giọng của Đường Trụ cũng rất nhẹ, không giống như dáng vẻ bình thường Đường Trạch nhìn thấy.
Giọng Tạ Thời Tân mang theo ý cười: "Bây giờ mới biết đói bụng sao, lúc nãy sao không đói bụng hửm?"
Đường Trụ nói: "Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ."
"Sắp về đến nhà rồi, tôi bảo dì giúp việc nấu nhanh một chút," Giọng Tạ Thời Tân lại nhỏ thêm chút nữa: "Còn sức ăn cơm không?"
Đường Trạch không nén được tò mò, quay đầu nhìn ra sau.
Nhưng mà cũng rất nhanh, anh quay đầu lại, thậm chí hối hận tại sao mình muốn xem làm gì cơ chứ.
Anh thấy Tạ Thời Tân đang nựng cằm Đường Trụ, trong mắt chỉ có Đường Trụ.
Không phải cái gì quá đáng, nhưng Đường Trạch chính là nhìn không vừa mắt.
Đường Trụ: "Không nghiêm trọng vậy đâu."
Đường Trạch ngồi phía trước nhắm mắt lại.
Tạ Thời Tân đã rất lâu không về nhà, lần này trở về, quản gia và dì giúp việc đều có hơi ngạc nhiên.
Sau khi xuống xe, Tạ Thời Tân vẫn không để Đường Trụ tự mình đi, kiên trì bế cậu vào nhà, Đường Trạch theo sau hai người, theo quản gia đi vào.
"Trà hay cà phê?" Sau khi vào nhà, Tạ Thời Tân hỏi Đường Trạch.
Đường Trạch lắc đầu: "Không cần, tôi kiểm tra xong sẽ đi ngay."
Tạ Thời Tân nhàn nhạt ừ một tiếng: "Chú Trần, pha cho bác sĩ Đường ly trà đi."
Quản gia: "Vâng."
Cơm dì giúp việc nấu còn chưa xong, Tạ Thời Tân bế Đường Trụ vào phòng ngủ trước.
Giống như hai lần trước, Đường Trạch làm kiểm tra, Tạ Thời Tân ở bên cạnh nhìn, nhưng lần này không giống lắm, trên người Đường Trụ xuất hiện rất nhiều dấu vết tím đỏ tím đen.
Mấy lần Đường Trạch muốn bỏ đi, nhưng người này là Đường Trụ.
Tiên Hiệp Hay"Thuốc ức chế mất tác dụng?" Đường Trạch hỏi.
Đường Trụ: "Dạ."
Đường Trạch: "Bây giờ còn khó chịu không?"
Đường Trụ lắc đầu: "Không khó chịu."
"Nếu thuốc ức chế đã mất tác dụng," Đường Trụ hỏi Đường Trạch, "Vậy sau này phải làm sao đây?"
Đường Trạch quay đầu liếc nhìn Tạ Thời Tân một cái, anh rất muốn nói một câu vô trách nhiệm, nhưng trước sau không mở miệng được.
"Hiện tại thì em không sao, lát nữa ăn gì đó thì tốt rồi, chuyện thuốc ức chế," Đường Trạch thở dài: "Để anh nghĩ cách khác."
Tạ Thời Tân đứng sau lưng hỏi: "Nếu nghĩ không ra cách thì sao?"
Đường Trạch đột nhiên đứng lên, cách Tạ Thời Tân không đến nửa thước nhìn anh: "Không phải anh có nhiều cách sao?"
Tạ Thời Tân cười cười: "Lời của bác sĩ Đường có ẩn ý."
Đường Trạch nhìn Đường Trụ một cái, nói với Tạ Thời Tân: "Ra ngoài nói."
Đường Trạch nói xong liền đi ra ngoài, nhưng Tạ Thời Tân không có lập tức đi ngay, anh đến bên mép giường, đắp chăn đàng hoàng lại cho Đường Trụ, nói với cậu: "Tôi ở bên ngoài lát thôi."
Đường Trụ gật đầu: "Ừm."
Đường Trạch nhìn tất cả vào trong mắt, cười khẽ một tiếng.
Hai người đồng loạt đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Bác sĩ Đường cười gì thế?" Tạ Thời Tân mở miệng liền hỏi.
Đường Trạch lắc đầu, nói: "Không có gì."
Chỉ cảm thấy thật thú vị.
Trà của chú Trần đã pha xong, dì giúp việc cũng đến nói mười phút nữa có thể ăn cơm.
Tạ Thời Tân hỏi: "Mười phút có thể nói xong sao?"
Đường Trạch: "Năm phút là được."
Tạ Thời Tân khách sáo ra hiệu cho Đường Trạch ngồi xuống.
Hai người rõ ràng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng bởi vì Đường Trụ, lại tâm bình khí hòa ngồi đối diện với nhau.
Đường Trạch không uống trà, sau khi ngồi xuống nói thẳng vào vấn đề: "Kỳ phát tình của Đường Trụ tại sao lại hỗn loạn, nó có nói cho anh không?"
Tạ Thời Tân nghiêng người dựa vào sô pha: "Quan hệ của chúng tôi tốt hơn anh nghĩ rất nhiều."
Đường Trạch nhìn vào mắt Tạ Thời Tân: "Anh rất đáng đánh anh có biết không?"
Tạ Thời Tân cũng nhìn vào mắt Đường Trạch: "Tôi có thể nhịn anh đến bây giờ, hoàn toàn vì anh là anh của em ấy." Tạ Thời Tân không kiên nhẫn: "Có chuyện nói thẳng, không có thời gian vòng vo."
Đường Trạch thở ra một hơi: "Đường Trụ bị như vậy, có lẽ bao gồm triệu chứng choáng đầu nôn mửa lần trước, đều là tác dụng phụ của thuốc."
Tạ Thời Tân: "Ừm, có cách nào không?"
Đường Trạch nói: "Cách đơn giản nhất là loại bỏ tác dụng của loại thuốc đó ra khỏi cơ thể nó."
Tạ Thời Tân im lặng.
Đường Trạch có lẽ hiểu Tạ Thời Tân đang nghĩ đến điều gì, anh cười cười: "Nó có nói với anh về người nó thích trước đây không?"
Tạ Thời Tân khó có được lúc yếu thế: "Không nhiều lắm."
Đường Trạch: "Vậy anh có lẽ cũng biết, A Trụ có bao nhiêu thích người kia nhỉ?"
Dáng vẻ Tạ Thời Tân không muốn nói nhiều: "Không biết."
Đường Trạch lại cười cười.
Lúc anh nhìn thấy Tạ Thời Tân xuất hiện trong nhà Đường Trụ, anh có dự cảm, những chuyện xảy ra tiếp theo sẽ rất vớ vẩn.
Hôm nay nhìn đến, chuyện này đã không chỉ là vớ vẩn, nó còn trở nên thái quá, còn buồn cười.
Đường Trạch không biết nên cảm thấy may mắn cho Đường Trụ, hay cảm thấy không đáng cho cậu.
Mặc kệ thế nào, người đàn ông Tạ Thời Tân này, Đường Trạch cũng không thích nổi.
"A Trụ nó vẫn luôn rất chuyên nhất, dù là phương diện nào, nó cũng không có cách nào chứa được người thứ hai," giọng Đường Trạch rất nhẹ: "Bạn thân nhất chỉ có một, bạn trên mạng chỉ có một, chỉ thân thiết với một người anh là tôi đây, người nó thích," Đường Trạch cố tình dừng một chút, "Cũng sẽ chỉ có một người."
Tay Tạ Thời Tân nắm chặt vào nhau, không nói một lời.
Đường Trạch: "Hiện giờ nó đối với anh thế này, hoàn toàn là sự ỷ lại của pheromone."
Tạ Thời Tân có hơi không kiên nhẫn: "Anh muốn nói gì?"
Đường Trạch: "Tôi hi vọng anh Tạ đừng lung lạc bản thân."
Tạ Thời Tân nghiến răng hàm sau: "Tôi cho rằng anh muốn nói với tôi cách trị liệu cho Đường Trụ."
Đường Trạch cười: "Nói với anh, anh có hiểu không?"
Tạ Thời Tân ngồi thẳng dậy: "Nếu anh Đường còn âm dương quái khí không vào chủ đề chính như vậy, thì đi thong thả không tiễn."
Đường Trạch hình như vì chọc giận được Tạ Thời Tân mà có hơi đắc ý.
"Cách trị liệu hữu hiệu nhất cho Đường Trụ tôi đã nói rồi, là tìm cách loại bỏ hiệu quả của thuốc trong cơ thể nó," Đường Trạch nói: "Nhưng như vậy, những chuyện nó đã quên kia, cũng sẽ nhớ lại hết." Đường Trạch lại nói: "Còn nữa, anh cũng không thể bảo đảm mỗi lần nó phát tình anh đều ở bên cạnh nó."
Tạ Thời Tân hỏi: "Còn cách nào khác không?"
Đường Trạch: "Trước mắt thì không có."
Tạ Thời Tân nhíu mày: "Đường Trụ không nhất định sẽ đồng ý cách trị liệu này."
"Đúng vậy," Đường Trạch buông tiếng thở dài, "Tình huống hiện tại của nó vẫn ổn, nó chắc chắn không muốn làm, nó ấy à, không chịu đau khổ đến một mức nào đó sẽ không chịu thỏa hiệp," Đường Trạch nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: "Có thể tưởng tượng được, trước đó nó muốn quên đi người kia, đã dùng bao nhiêu dũng khí."
Tạ Thời Tân lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Bác sĩ Đường còn có việc gì không?" Tạ Thời Tân ra lệnh đuổi khách.
"Không còn việc gì nữa," Đường Trạch cũng không muốn ở đây thêm, anh cầm lấy di động: "Lưu số điện thoại đi, sau này A Trụ có chuyện gì, lập tức tìm tôi."
Tạ Thời Tân: "Ừm."
Hai người đều không tình nguyện mà trao đổi số điện thoại, Tạ Thời Tân lại không tình nguyện nói cảm ơn, Đường Trạch cũng không tình nguyện mà nói câu đừng khách sáo.
Quản gia đưa Đường Trạch ra cửa, Tạ Thời Tân trở lại phòng ngủ.
Chỉ một lát như vậy mà Đường Trụ đã ngủ mất.
Tạ Thời Tân không lập tức đánh thức cậu, mà ngồi xuống mép giường.
Chăn bị Đường Trụ đá văng một nửa, lộ ra một nửa thân mình, Tạ Thời Tân đặt bàn tay Đường Trụ vào lòng bàn tay mình, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên ở khách sạn buổi tối ấy.
Anh nhịn không được đánh dấu thành kết với cậu, sau khi rời khỏi, Đường Trụ trực tiếp nằm liệt trong người anh khóc nức nở, còn vừa khóc vừa nhắc mãi: "Tốt quá rồi."
Lúc ấy Tạ Thời Tân không quá để ý, di động không ngừng truyền đến tin nhắn, nói phóng viên sắp đến khách sạn rồi, anh cần phải rời đi lập tức.
Bây giờ nghĩ lại, trên mặt Đường Trụ lúc đó, quả thật có rất nhiều cảm xúc.
Giống như phải vứt bỏ một món đồ chơi vô cùng yêu thích, nhưng lại không còn cách nào.
Cậu khóc vô cùng đáng thương, Tạ Thời Tân hỏi cậu tên gì, cậu nói, hỏi nhà cậu ở đâu, cậu cũng nói, không có chút phòng bị nào, yếu ớt như một con mèo con bị thương.
"Hửm?"
Đường Trụ trước mặt đột nhiên mở mặt, cậu nhìn thấy Tạ Thời Tân, giống như giật mình.
"Hai người nói chuyện xong rồi?" Đường Trụ ngồi dậy một chút, tự nhiên rút bàn tay Tạ Thời Tân đang nắm ra.
Tạ Thời Tân đứng lên: "Nói xong rồi, có thể ăn cơm."
Đường Trụ ừ một tiếng, hỏi: "Nói gì vậy?"
"Đường Trạch nói thân thể em còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều, anh ta bảo em yên tâm ở lại nhà tôi, ngoan ngoãn nghe lời tôi nói." Tạ Thời Tân lại nói: "Ngày mai tôi giúp em nghỉ một ngày."
Đường Trụ kinh ngạc: "Nghiêm trọng vậy sao?"
Tạ Thời Tân không thèm chớp mắt: "Đúng vậy."
____________________
Nhà ngoại khó quá, chiếc công còn phải cố gắng dài dài...