Thời gian Đường Trụ về nhà lại kéo thêm ba ngày.
Triệu Miểu lần nữa kiến nghị cậu, hù dọa hù dọa Tạ Thời Tân, trực tiếp chụp hình vé máy bay gửi cho Tạ Thời Tân, nói cậu mua vé ngày mai về nhà, đợi tới nghỉ hè xong gặp lại nhé đàn anh.
Nhưng Đường Trụ không cần.
"Lỡ anh ấy nói được thì sao đây? Nói không chừng nghe được tin tức này sẽ nhanh chóng suốt đêm đưa tớ đến sân bay."
Đường Trụ vừa ăn dưa hấu vừa trò chuyện với Triệu Miểu.
Triệu Miểu trợn trắng mắt: "Cậu phải tin tớ! Phàm là một người đàn ông bình thường, hắn sẽ đuổi theo chịch cậu đêm nay luôn."
Đường Trụ ngậm một họng dưa hấu không nuốt nổi: "Cậu bị điên à?"
Dưa còn chưa ăn được một nửa, điện thoại Đường Trụ đã vang lên.
Là Tạ Thời Tân gọi đến, Đường Trụ rút hai tờ khăn giấy lau lau tay, nhấn nhận cuộc gọi.
"A lô."
Mới vừa nói chuyện, Triệu Miểu đã sấn tới.
"Đang làm gì đó?"
Đường Trụ nói: "Ở ký túc xá ăn dưa hấu."
Mới nói xong, Đường Trụ liền nhìn thấy Triệu Miểu điên cuồng dùng mắt ra hiệu cho cậu, đầy miệng đều là "Về nhà, về nhà, về nhà."
"Dưa hấu ngọt không?" Tạ Thời Tân bên kia hỏi.
Đường Trụ: "Cũng tạm, hạt nhiều quá."
Tạ Thời Tân: "Chỗ anh có không hạt này, muốn ăn không?"
Đường Trụ: "Anh đang ở đâu?"
Tạ Thời Tân: "Văn phòng."
Đường Trụ: "Đang đi làm à, vậy mà anh còn gọi em qua đó chi?"
Tạ Thời Tân: "Em đến đây thì anh có thể lười biếng rồi, muốn đến đây không?"
Triệu Miểu vẫn còn ở bên kia "Về nhà về nhà về nhà".
Đường Trụ không nhịn được nữa, bị Triệu Miểu chọc cho cười phụt ra.
"Cười gì đó?" Tạ Thời Tân đột nhiên mẫn cảm: "Bên cạnh em có người?"
Đường Trụ: "Ừm."
Tạ Thời Tân: "Ai?"
Những lời này Triệu Miểu cũng nghe thấy, cậu ta lập tức kề sát vào microphone, trầm giọng nói: "Đang gọi điện thoại cho ai đó? Lấy cho anh cái khăn tắm đi."
Đường Trụ trừng mắt nhìn Triệu Miểu.
Không đợi cậu giải thích, Tạ Thời Tân lại hỏi: "Em đang ở cùng ai đó?"
Đường Trụ muốn nói là Triệu Miểu, nhưng Triệu Miểu lập tức bịt miệng Đường Trụ lại.
"Đường Trụ?"
Tạ Thời Tân gọi cậu.
Đường Trụ đẩy Triệu Miểu ra, nói với Tạ Thời Tân: "Là Triệu Miểu, chọc em thôi."
Tạ Thời Tân im lặng mấy giây, mới ừ một tiếng: "Tim muốn ngừng đập."
Đường Trụ: "Cái gì?"
Tạ Thời Tân cười cười: "Đến đây không?"
Triệu Miểu thúc giục thật sự gấp, đúng lúc mẹ cậu gửi đến tin nhắn wechat hỏi khi nào về nhà.
Đường Trụ khẽ cắn môi, nói với Tạ Thời Tân: "Em định mua vé máy bay ngày mai về nhà."
Nói xong, Đường Trụ thấy Triệu Miểu yeah một tiếng.
"Ngày mai?" Giọng Tạ Thời Tân quả nhiên cao hơn: "Sao lại gấp gáp như vậy?"
Đường Trụ: "Điểm thi đã sớm có rồi, cũng không có chuyện gì cần phải ở lại thành phố A, cho nên về nhà luôn."
Tạ Thời Tân hỏi Đường Trụ: "Anh không phải là một chuyện sao?"
Đường Trụ cũng hỏi Tạ Thời Tân: "Anh là chuyện gì chứ?"
Tạ Thời Tân hình như nghẹn một chút.
Sau đó anh nói: "Nghĩ xem buổi tối muốn ăn gì, bây giờ anh sẽ đi qua đón em."
Đường Trụ: "Bây giờ? Bây giờ mới hai giờ chiều mà?"
Tạ Thời Tân: "Bây giờ anh muốn gặp em."
Đường Trụ: "Ò."
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Miểu ê a một tiếng ngã xuống giường Đường Trụ: "Ngon rồi ngon rồi, người này cuối cùng cũng ra tay!"
Đường Trụ cười cười ăn xong dưa: "Sao cậu lại biết?"
Triệu Miểu: "Vừa nghe cậu nói muốn về nhà đã chờ không kịp, đến nước này mà còn không làm gì đó thì tớ trồng cây chuối gội đầu."
Đường Trụ hì hì mấy tiếng: "Vậy sao."
Triệu Miểu haizz một tiếng: "Bảo cậu sớm nói với hắn cậu sắp đi về cậu lại không chịu, dây dưa cho tới bây giờ, nếu cậu chịu nói sớm một chút, con hai người cũng đã có thể mua nước tương rồi."
Đường Trụ: "..."
Triệu Miểu thoải mái vuốt vuốt bụng, phảng phất như Tạ Thời Tân đã làm cái gì đó: "Cũng còn được, tiến độ như này không tính là quá trễ."
Sau khi Triệu Miểu đi về, Đường Trụ nghiêm túc chọn quần áo mặc.
Sơ mi trắng và áo gi lê, lại chỉnh chỉnh tóc một chút.
Sau đó cậu nhìn mình trong gương.
Sau đó cậu cắn răng.
Hôm nay nếu Tạ Thời Tân không làm gì đó, cậu trở về giết Triệu Miểu luôn.
Khi xe Tạ Thời Tân chạy đến cổng trường, gửi tin nhắn cho Đường Trụ, cậu không nỡ mỗi lần đều để Tạ Thời Tân leo đến lầu 5, nên tự mình xuống trước.
Không ngờ lại đụng phải Ngô Ninh ở lầu hai.
Tại sao Ngô Ninh còn ở trường học vậy?
Chỗ này không nhịn được chọt vô một câu.
Ngô Ninh thi rớt.
Ngô Ninh nhàn nhạt liếc nhìn Đường Trụ.
Đường Trụ dùng sức không khách sáo liếc lại.
Bị khí thế của Đường Trụ làm sững sờ, đầu tiên Ngô Ninh sững sốt một chút, sau đó mới cười rộ lên.
"Cho rằng mình ghê gớm lắm à." Ngô Ninh nhếch môi.
Đường Trụ nhún vai: "Cũng tàm tạm, thành tích đứng đầu thôi."
Ngô Ninh a một tiếng: "Không phải chỉ là một kỳ thi thôi sao."
Đường Trụ tươi cười nói: "Mặt khác tôi cũng rất giỏi."
Ngô Ninh khinh thường: "Sợ là cậu không biết đến Ngô gia ở thành phố A."
Đường Trụ: "Thật đúng là không biết."
Đường Trụ nghĩ đến ngày đó Ngô Ninh chặn bước chân Tạ Thời Tân dưới lầu, cười nói: "Nhưng tôi biết Tạ gia của thành phố A."
Ngô Ninh như trong dự kiến mà đắc ý: "Hai nhà bọn tôi là thế gia, đàn anh Tạ Thời Tân nói không chừng còn liên hôn với tôi trong tương lai đấy."
Đường Trụ làm bộ sửng sốt một chút: "Vậy sao?" Sau đó cậu nói: "Tôi chưa nghe đàn anh nhắc tới bao giờ."
Ngô Ninh cười lạnh: "Cậu cũng thích anh ấy đúng không?"
Đường Trụ trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy," cậu còn nói thêm: "Từ 'cũng' này của cậu dùng đặc biệt hay."
Ngô Ninh không rõ: "Có ý gì?"
Đường Trụ: "Ý là, anh ấy thích tôi, tôi cũng thích anh ấy, quả thật dùng từ 'cũng' rất đúng."
Ngô Ninh nghi hoặc: "Anh ấy thích cậu?"
"Cậu có vấn đề gì sao?"
Tạ Thời Tân đột nhiên xuất hiện, mở miệng hỏi Ngô Ninh.
Đường Trụ vừa rồi còn vênh váo tự đắc, nhìn thấy Tạ Thời Tân, choáng váng cả người.
Mẹ ơi cậu mới nói gì vậy?
Tạ Thời Tân đi tới, trực tiếp đứng bên cạnh Đường Trụ, kéo Đường Trụ ra một chút, cách Ngô Ninh một khoảng, giống như không muốn dính líu gì đến Ngô Ninh, cách càng xa càng tốt.
Anh làm như không nhìn thấy Ngô Ninh mà hỏi Đường Trụ: "Sao lâu vậy mà còn chưa xuống?" Sau đó anh xoa xoa đầu Đường Trụ: "Nhóc ngốc hôm nay đẹp trai quá ta."
Tạ Thời Tân từng gọi cậu là nhóc ngốc, nhưng đều là ngầm gọi, bây giờ bên đây còn có một người, Đường Trụ cảm thấy mặt hơi nong nóng.
Cũng cảm thấy Tạ Thời Tân cố ý.
Mặt Ngô Ninh đã đen xì.
Tạ Thời Tân nửa diễn nửa thật mang Đường Trụ đi xuống, chờ đến khi không nhìn thấy Ngô Ninh nữa, Đường Trụ lập tức né né qua bên cạnh.
"A lúc nãy, em, chuyện đó, nói xàm." Đường Trụ nói đứt quãng.
Tạ Thời Tân nghe xong chỉ ừ một tiếng, lập tức đi về phía trước.
Đoạn đường kế tiếp, hai người đều im lặng.
Đường Trụ vừa chột dạ vừa sợ hãi, càng nhiều hơn là hối hận.
Cậu thật sự không nên miệng mồm nhanh nhảu nói mấy lời lung tung đó với Ngô Ninh.
Tạ Thời Tân luôn im lặng.
Tới một ngã ba, Tạ Thời Tân đột nhiên rẽ qua, đi đến một vườn hoa nhỏ xa hơn.
Đường Trụ đang đuối lý, không dám hỏi gì, chỉ biết tò tò đi theo.
Đi vào sâu một chút, đột nhiên Tạ Thời Tân dừng lại.
Đường Trụ cũng dừng lại.
"Lời nói lúc nãy là nói thật?" Tạ Thời Tân hỏi Đường Trụ.
Đường Trụ: "A, câu đó sao?"
Đường Trụ nói xong ngẩng đầu, nhìn thấy khóe mắt Tạ Thời Tân đẫm ý cười.
Đường Trụ hắng giọng, cho giọng nói thoải mái thanh tân một chút: "Nửa thật nửa giả."
Tạ Thời Tân: "Để anh nghiệm chứng một chút."
Trái tim Đường Trụ bắt đầu đập thình thịch: "Hửm?"
Tạ Thời Tân hỏi: "Anh thích em, là thật vậy chăng?"
Đường Trụ cúi đầu bật cười, nhẹ giọng nói: "Anh thích em hay không, em làm sao biết được."
Tạ Thời Tân nói: "Em có thể hỏi anh."
Đầu ngón tay Đường Trụ tê dại, cậu không dám nhìn Tạ Thời Tân: "Anh thích em sao?"
Tạ Thời Tân nâng cằm Đường Trụ, để cậu ngẩng đầu nhìn anh."
Ánh nắng hai giờ chiều xuyên qua bóng cây, hắt lên mặt Tạ Thời Tân, Đường Trụ nghe Tạ Thời Tân nói: "Thích."
Đầu Đường Trụ như muốn nổ tung, huyệt thái dương đập thình thịch.
Đường Trụ: "Ồ."
Tạ Thời Tân buông Đường Trụ ra, hỏi: "Câu hỏi thứ hai, em thích anh, là thật sao?"
Đường Trụ cúi đầu, cả người như đang nóng lên: "Chắc cũng là, thật sự đó."
Ý cười của Tạ Thời Tân càng sâu: "Vậy thêm một câu hỏi nữa nhé?"
Đường Trụ: "Dạ."
Tạ Thời Tân: "Làm bạn trai anh, được không?"
Đường Trụ vẫn là: "Dạ." Cậu khẩn trương đến cứng cả người, cả buổi mới nói thêm một chữ: "Được."
Tạ Thời Tân cười cười, lần này anh không nâng cằm Đường Trụ nữa, mà cúi người xuống, bắt lấy ánh mắt của Đường Trụ.
Lúc này Đường Trụ mới ngẩng lên một chút: "Làm gì vậy?"
Tạ Thời Tân cười nói: "Biết tại sao anh phải đi xa như vậy mới hỏi em không?"
Đường Trụ: "Tại sao?"
Tạ Thời Tân bước tới một bước: "Bởi vì ít người."
Đột nhiên Tạ Thời Tân cúi đầu, chóp mũi cọ vào chóp mũi Đường Trụ, môi cách môi chỉ còn lại 2cm.
"Ít người mới có thể làm chuyện nào đó."
Nói xong, Tạ Thời Tân làm chuyện nào đó ngay hiện thực.
A a a a a anh ấy hôn lên rồi!
Thật ngọt.
Thật mềm.
Đây là hôn môi trong truyền thuyết sao?
A Trụ ngủm rồi!