“Cậu, cậu muốn làm gì? Thả tôi ra”, chủ tịch Lưu kéo tay Đinh Dũng xuống nhưng không thể nào kéo nổi.  

Giám đốc Trần thấy thế thì tái mét mặt. Anh ta vội cười xoà, nói với Đinh Dũng: “Cậu Đinh, đừng nóng mà, có gì từ từ nói”.  

“Bịch” một tiếng. Đinh Dũng vung tay, chủ tịch Lưu ngã nhào ra đất, che mặt rống giận: “Bảo vệ, gọi bảo vệ bắt hai đứa nó lại”.  

Thấy Đinh Dũng ra mặt cho mình, Kim Tư Kỳ cảm thấy ấm áp hẳn. Cô nói với Đinh Dũng: “Cảm ơn anh, tay anh không sao chứ?”  

“Đánh ông ta chỉ tổ bẩn tay tôi”, Đinh Dũng phủi tay cười đáp.  

“Đi thôi”, Kim Tư Kỳ cười tươi như hoa.  

Hai người rời khỏi văn phòng và đi xuống tầng một. Kim Tư Kỳ đã nói vậy thì Đinh Dũng cũng không có gì phải lo lắng. Dù gì cũng là khả năng trong tầm tay của nhà họ Kim, muốn bảo lãnh một tỉ cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.  

“Bọn họ ra ngoài rồi”, cũng không biết là ai hét lên.  

Ánh mắt của tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn về Đinh Dũng và Kim Tư Kỳ, thế nhưng rất nhanh chóng đã có người nhận ra có gì đó khác biệt. Tiểu Khê vội đi tới, cười nói: “Anh Đinh, chị Kim, hai người nói chuyện thế nào rồi?”  

“Đứng lại, không được để bọn họ chạy thoát”, đúng lúc này, chủ tịch Lưu che mắt đuổi theo ra ngoài. Ông ta chỉ vào Đinh Dũng hét lớn: “Bảo vệ, bảo vệ đâu, chặn bọn họ lại cho tôi”.  

“Có chuyện gì thế?”, tiểu Khê cau mày tỏ vẻ tò mò.  

Rốt cục xảy ra chuyện gì chứ? Đinh Dũng và Kim Tư Kỳ không nói chuyện vay tiền nữa sao? Trông như thể đang đánh nhau vậy?  

Chủ tịch Lưu dứt lời, lập tức có hai bảo vệ xông vào cửa. Sau khi thấy Đinh Dũng và Kim Tư Kỳ thì lập tức nạt nộ: “Đứng lại”.  

Đinh Dũng cau mày định ra tay thì Kim Tư Kỳ đột nhiên tiến lên một bước hét lên với hai gã bảo vệ: “Tôi xem xem ai dám cản đường Kim Tư Kỳ tôi?”  

Hai tên bảo vệ đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù bọn họ không biết Kim Tư Kỳ rốt cục có thân phận gì nhưng người dám nói câu này rõ ràng không phải người tầm thường. Bọn họ chỉ là bảo vệ cỏn con, làm công ăn lương chứ đâu dám đụng tới nhân vật tai to mặt lớn làm gì. Cho nên nghe vậy thì cả hai liền vô thức đứng sững lại.  

“Hai người các cậu điếc cả rồi à? Chặn bọn họ lại cho tôi”, thấy bảo vệ đột nhiên khựng lại, chủ tịch Lưu lập tức chỉ vào bọn họ mà chửi: “Sợ cái gì, hai tên bỏ đi. Hôm nay mà không chặn được hai người này thì các cậu cút luôn khỏi đây cho tôi”.  

Nghe vậy, hai tên kia tái mắt mặt nhìn nhau bất lực, chỉ có thể nghiến răng bấm bụng tiến lên trước một bước, nói: “Hai vị, đắc tội rồi”.  

Nói xong, cả hai lập tức xông về phía Đinh Dũng. Bọn họ không muốn ra tay với phụ nữ nhưng lại không thể không ra tay chặn người phía Đinh Dũng.  

Đinh Dũng bất lực lắc đầu. Hai người này vô tội. Anh chỉ giơ tay khẽ đẩy cả hai liền cảm thấy một lực đạo khủng khiếp ập tới, còn không kịp phản ứng đã bị đẩy ra ngoài ngã vật ra đất.  

Sau đó, Đinh Dũng quay người nhìn chủ tịch Lưu, thản nhiên nói: “Sao thế? Có phải ông muốn cho luôn con mắt còn lại thành gấu trúc không?”  

“Hả? Chủ tịch Lưu bị đánh sao?”, một nhân viên nữa bụm miệng ngạc nhiên.  

Lúc này mọi người mới phát hiện ra vị trí mà chủ tịch Lưu nãy giờ vẫn dùng tay che đi giờ đã sưng vù cả lên.  

“Cậu, tôi cảnh cáo cậu. Đánh người là phạm pháp”, chủ tịch Lưu nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Đinh Dũng thì bất giác lùi sau nửa bước, chỉ vào hai tên bảo vệ: “Các cậu làm cái gì thế hả? Còn không mau chặn bọn họ lại?”  

“Cắt. Tôi thấy không vay được tiền nên xấu hổ hoá tức giận, do đó mới ra tay. Loại người này đúng là khiến người ta chán ghét”, chị Phượng thấy cảnh này thì khẽ giọng bình phẩm.  

Thấy Đinh Dũng hung tợn đến mức một mình mà có thể đánh ngã cả hai bảo vệ, mặc dù chị ta muốn mỉa mai Đinh Dũng nhưng không dám lên tiếng. Ngộ nhỡ bị Đinh Dũng nhớ mặt thì rắc rối to.  

Đáng tiếc, chị ta đã đánh giá thấp thính giác của Đinh Dũng. Chị ta vừa dứt lời, Đinh Dũng đã quay đầu lại nhìn.  

“Chị nói gì?”, Đinh Dũng lạnh lùng hỏi.  

Đôi mắt lạnh lùng vô tình khiến chị Phượng không khỏi rùng mình run rẩy. Chị ta nghiến răng bấm bụng hét lên nạt lại: “Con người cậu đúng là dã man. Vay tiền không được liền quay ra đánh người. Có loại người nào mà không hiểu đạo lý như cậu không hả?”  

“Đây là xã hội thực thi pháp luật. Cậu đánh người là phạm pháp”, chị Phượng chỉ vào Đinh Dũng lên giọng quát tháo.  

Nghe vậy, Đinh Dũng chỉ cười khẩy. Anh không buồn giải thích. Anh nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi nói thẳng: “Nếu như lão già này không có suy nghĩ vớ vẩn thì tôi cũng sẽ chẳng đụng tới một ngón tay ông ta làm gì. Nhưng nếu như dám có ý định bất chính với người bên cạnh tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta”.  

“Cậu, cậu ngậm máu phun người”, nghe vậy, chủ tịch Lưu phản bác lại. “Tôi có thể có ý định gì với các người hả?”  

Tiểu Khê nhìn sang chủ tịch Lưu. Chủ tịch Lưu là giám đốc chăm sóc khách hàng của khu vực mà tổng công ty điều xuống. Ông ta phụ trách thị trường Kim Châu, bình thường rất thích đụng chân đụng tay với những nhân viên trẻ tuổi cho nên khi nghe Đinh Dũng nói vậy, tiểu Khê lập tức hiểu ra vấn đề.  

Có điều cô chỉ là nhân viên trực ban ở sảnh, lúc này cũng chẳng nói thêm được gì, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên quan sát.  

Đúng lúc này, giám đốc Trần chạy từ trên tầng xuống. Ông ta hoang mang đến bên chủ tịch Lưu nói khẽ gì đó.  

Chủ tịch Lưu hơi thay đổi nét mặt. Ông ta nhìn Đinh Dũng như thể nghĩ gì đó nhưng suy nghĩ của ông ta lại bị ngắt quãng bởi một tiếng cười vang lên phía sau: “Ha ha ha, cô Kim từ xa đến chơi, chưa tiếp đón cô kịp, thất lễ quá”.  

Giọng nói đầy khí thế kia vừa dứt thì một người đàn ông trung tuổi mặc đồ âu đi tới.  

“Ông là?”, Kim Tư Kỳ cau mày chưa nhận ra ông ta là ai.  

Người đàn ông trung tuổi cũng không khách khí mà cứ thế nở nụ cười niềm nở, xoa xoa phần râu dưới cằm, nói: “Tôi tên là Lý Nguyên Thân, là tổng giám đốc phụ trách mảng khách hàng của ngân hàng phát triển Kim Châu. Sự việc vừa rồi tôi đã nghe nói rồi, việc hợp tác lần này tôi nghĩ rằng có thể đàm phán lại”.  

Từ đầu tới cuối, người đàn ông với cái tên Lý Nguyên thân đều không nhìn chủ tịch Lưu lấy một lần.  

“Chủ, chủ tịch Lý, anh cuối cùng cũng đến rồi”, thấy Lý Nguyên Thân, chủ tịch Lưu lập tức cúi đầu.  

Đây chính là cấp trên trực tiếp của ông ta, là lãnh đạo cấp cao của ngân hàng phát triển Kim Châu. Vừa nghe Lý Nguyên Thân nói rằng ông ta đã nghe nói về việc này, chủ tịch Lưu thấy chân mình mềm nhũn đi.  

“Lưu Khánh, tôi cũng đang muốn hỏi cậu, là ai cho cậu quyền tự nói chuyện riêng với khách hàng?”, Lý Nguyên Thân cười nhìn sang chủ tịch Lưu rồi lạnh lùng nói: “Cậu không nắm rõ quy chế kiểm tra của chúng ta sao? Tôi đều nghị cậu học lại”.  

Nụ cười này trong mắt người khác như làn gió xuân ấm áp nhưng trong mắt Lưu Khánh lại khiến ông ta như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play