Kim Vô Đạo đi sau Đinh Dũng, khi vào trong thiền phòng, thấy Viên Giác Đại Sư thì giật mình, vội lên tiếng: “Sư phụ, Viên Giác Đại Sư…”
“Viên Giác Đại Sư không gặp bất trắc nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng là được”, Đinh Dũng chắp tay ra sau, mặt vẫn thản nhiên, không nhìn ra nỗi hoang mang trên khuôn mặt anh.
Nghe vậy, mặt Viên Không chợt thay đổi. Ông ta vội nhìn kĩ Viên Giác Đại Sư, quả nhiên ngoài cơ thể nhuốm máu ra thì sắc mặt của đại sư đã tốt lên rất nhiều.
Nếu quan sát kĩ, còn có thể nhận ra hơi thở của đại sư đều hơn trước. Lẽ nào cậu thanh niên này đã cứu được đại sư?
“Ăn nói hàm hồ, cậu nói cậu cứu được Phương Trượng Đại Sư, nhưng hiện giờ người đại sư toàn máu, lại hôn mê bất tỉnh, cậu coi chúng tôi là trẻ con đấy à? Bắt hai người bọn họ lại cho ta, không được để chạy thoát”, lúc này, Viên Ngộ đột nhiên lên tiếng.
“Vâng”, Viên Mẫn lập tức vâng lệnh, chỉ vào vài võ tăng mà hô: “Mấy người còn ngây ra làm gì, còn không mau bắt bọn họ lại?”
“Đợi đã”, lúc này, Viên Không cuối cùng cũng lên tiếng, “sư huynh, đệ thấy sắc mặt Phương Trượng Đại Sư tốt lên nhiều rồi, huynh là người theo y, lẽ nào còn không nhìn ra? Hay huynh cố ý vậy?”, nói tới đây, giọng điệu Viên Không lạnh lùng thấy rõ.
“Sư đệ không thấy vết máu trên người Phương Trượng Đại Sư sao? Rõ ràng là tên tiểu tử này gây ra, hắn có mưu đồ xấu với đại sư, sư đệ bênh hắn như vậy, có khi nào cùng hội cùng thuyền với hắn?”, Viên Ngộ nghe xong thì tối sầm cả mặt.
“Khụ, khụ…”, đúng lúc này, Viên Giác Đại Sư ho hắng, quay đầu ói ra máu rồi từ từ ngồi dậy.
“Phương Trượng sư huynh”, Viên Ngộ tái mặt, vội đi tới đỡ Viên Giác.
Lúc này mặt Viên Giác vẫn còn nhợt nhạt nhưng khí sắc đã ổn hơn trước rất nhiều. Ông ta đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Đinh Dũng rồi nói với giọng khản đặc: “Cảm ơn thí chủ đã cứu mạng”, nói rồi, Viên Giác Đại Sư toan đứng xuống khỏi giường.
Thế nhưng cơ thể ông ta quá yếu ớt, đâu thể nào đứng dậy nổi, vừa toan đứng dậy lại ngã xuống giường.
“Đại sư không cần phải vậy”, Đinh Dũng khoát tay, nheo mắt nhìn Viên Ngộ, hỏi: “Viên Ngộ đại sư, giờ ông còn nghĩ tôi hại Viên Giác Đại Sư nữa không?”
Viên Ngộ chỉ im lặng không dám nói gì. Ông ta không thể ngờ Đinh Dũng lại có thể chữa khỏi cho Phương Trượng Đại Sư, thế nhưng điều khiến ông ta bất ngờ hơn cả đó là Phương trượng Sư huynh lại có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn như vậy.
“Ân công, không biết lần này ân công đến đây là có việc gì?”, Viên Giác Đại Sư nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt đầy cảm kích.
Viên Giác Đại Sư cũng là một người thức thời. Kim Vô Đạo và ông ta đã từng có duyên gặp mặt, lần này Kim Vô Đạo và Đinh Dũng cùng đến đây chắc chắn là có việc quan trọng.
“Không giấu gì đại sư, chúng tôi muốn vào địa thất của quý chùa”, thấy Viên Giác Đại Sư chủ động nhắc tới việc này, Kim Vô Đạo cũng không giấu gì, đi thẳng vào vấn đề.
“Địa thất?”, Viên Giác Đại Sư gật đầu không tỏ vẻ quá kinh ngạc.
Trên thực tế, ông ta cũng đã đoán ra được Kim Vô Đạo và Đinh Dũng muốn vào địa thất vì trước đó Kim Vô Đạo cũng đã từng tới địa thất một lần, vả lại trông giống như thể đạt được mục đích. Đáng tiếc đệ tử của chùa Bạch Mã không thể vào trong đó, nếu không thì cũng không đến mức bị nhà họ Trần bắt nạt thành ra thế này.
Nghĩ vậy, Viên Giác Đại Sư thở dài: “Địa thất nguy hiểm dị thường, hai vị cẩn thận”.
Tuệ Mẫn ở bên lập tức xen vào: “Địa thất là căn cơ gốc rễ từ khi lập chùa, sao có thể cho bọn họ vào ạ?”
Trong tông quyển của chùa Bạch Mã, chùa Bạch Mã được xây dựng là để bảo vệ bí mật ở địa thất. Mặc dù bọn họ không thể vào trong, cũng không biết địa thất rốt cục có bí mật gì nhưng sao có thể để một người ngoài vào được.
“Được rồi, Kim thí chủ có thể vào địa thất, vả lại từng có thu hoạch, hà tất chúng ta không ủng hộ?”, Viên Giác Đại Sư không do dự, nói tiếp: “Tuệ Mẫn, con dẫn hai vị thí chủ xuống địa thất đi”.
“Viên Giác Đại Sư đã có lòng thì chỉ cần chúng tôi có thể vào địa thất, việc nhà họ Trần quý chùa cũng không phải bận tâm nữa, tôi sẽ thay quý chùa giải quyết”, Đinh Dũng thẳng thắn lên tiếng.
“Nếu vậy thì tốt quá, tôi…”, Viên Giác Đại Sư toan muốn nói báo đáp thì Đinh Dũng ngắt lời: “Đại Sư không cần câu nệ, đó cũng là việc chúng tôi nên làm thôi, chúng ta đôi bên không ai nợ ai mà”, Đinh Dũng cười nói.
Thực tế Đinh Dũng cũng không muốn liên quan gì đến chùa Bạch Mã quá nhiều, chỉ muốn nhanh chóng lấy đồ ra khỏi phủ đệ.
“Xin mời”, nói rồi, Đinh Dũng quay sang làm tư thế tay với Tuệ Mẫn.
“Chuyện này, được thôi…”, Tuệ Mẫn nghiến răng bất bình nhưng vẫn quay người đi ra khỏi thiền phòng.
Tới thiền phòng, Đinh Dũng nhìn sang Kim Vô Đạo sau đó đi thẳng vào trong.
Cửa vào địa thất dẫn xuống bậc thang xuống dưới tầng hầm. Bên dưới tối đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn hắt hiu hắt ra từ vài chiếc cốc, có điều đó không phải là việc khó khăn gì với Đinh Dũng, nhờ có linh lực, địa thất tối đen lập tức xuất hiện rõ ràng trong mắt Đinh Dũng.
Đinh Dũng dùng sức mạnh linh hồn khiến cửa đồng vang lên những tiếng vang không ngớt. Ngay sau đó, cánh cửa bằng đồng màu xanh vốn đóng im lìm thì đột nhiên như có người đứng ở bên trong từ từ đẩy ra.
Đinh Dũng không do dự nữa, cứ thế cùng Kim Vô Đạo sải bước vào trong. Cho dù có Đinh Dũng đi trước thì Kim Vô Đạo vẫn cảm thấy áp lực. Ông ta từng vào trong này một lần, bên trong không khác gì một cung điện.
Lúc này, thấy Đinh Dũng và Kim Vô Đạo đi vào trong đó, Tuệ Mẫn ở bên ngoài lấy làm lạ, cũng đi theo, nhưng nào ngờ ông ta còn chưa lại gần cánh cửa kia thì đã bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy ra ngoài.
“Không ổn, sao có thể chứ. Phải nhanh chóng bẩm báo việc này với sư phụ mới được”, nghĩ rồi, Tuệ Mẫn vội vùng dậy chạy lao ra ngoài.
Ở nơi khác, Đinh Dũng và Kim Vô Đạo đã vào bên trong phủ đệ. Mọi kí ức như ùa về, xuất hiện trong đầu Đinh Dũng. Anh giơ tay sờ vào bức tường mà không khỏi thở dài.
Trong đại sảnh của cung điện đặt vô số những giá để đồ, bên trên còn có các loại đồ với đủ màu sắc khác nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT