*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đoàn xe từ từ di chuyển, chiếc xe việt dã dẫn đầu, do Kim Xán lái, chạy như bay về phía trước. Ở hàng ghế sau là Kim Vô Đạo, Đinh Dũng và Kim Tư Kỳ.
Giang Nam cách Đế Kinh không quá xa, lái xe mất sáu, bảy tiếng là có thể tới nơi. Có điều chiếc xe chưa đi được bao lâu thì đột nhiên lốp xe ma sát với mặt đất, theo quán tính, cả đoàn người đều đổ nhào về trước vì phanh gấp.
Cũng may Kim Thành và Kim xán đều thắt dây an toàn, nhưng Kim Tư Kỳ ở hàng ghế sau lại không may mắn như vậy. Cô cứ thế lao về trước.
Đinh Dũng cau mày, nhanh chóng giơ tay kịp thời kéo lấy tay Kim Tư Kỳ.
Thấy phía trước có người chặn xe, Kim Vô Đạo cau mày, nhưng ông ta còn chưa kịp có hành động gì thì đã nghe thấy tiếng súng vang lên.
“Thành Nhi, mau tập kết mọi người, bố muốn xem xem là ai dám cản đường nhà họ Kim”, Kim Vô Đạo tức tối ra mặt.
“Sư phụ, người ở trên xe, con xuống xe xem xem”, nói rồi, Kim Vô Đạo lập tức quay người bước xuống xe.
Con đường vốn nhỏ hẹp, đến đèn tín hiệu còn chẳng có, lúc này ở đầu đường lại có ba chiếc xe đỗ ngang, chỉ cần nhìn là biết có người cố ý chắn đường.
Lúc này, từ bốn phương tám hướng chợt xuất hiện cả đám người mặc đồ đen bao vây về phía nhóm người của Kim Vô Đạo.
“Kim gia chủ, không ở nhà nghỉ ngơi mà đi đâu thế?”, cầm đầu là một gã đàn ông trung tuổi mặc đồ đen, mặt mày tôi độc nhìn Kim Vô Đạo.
“Hừ, Đinh Tu, hoá ra là một con chó nhà họ Lã Thị. Tôi khuyên cậu tối nhất tránh đường, nếu không đừng trách tôi không khách khí”.
Đinh Tu cũng có chút danh tiếng ở Giang Bắc. Danh hiệu Đệ Nhất Khoái Đao cũng không phải tự nhiên mà có. Thực lực của hắn rất mạnh, chí ít cũng phải ở tầng Võ Đạo Đại Sư.
Trước đây Kim Vô Đạo vẫn luôn muốn chiêu mộ hắn về nhà họ Kim nhưng vẫn chưa thể thành công. Nào ngờ hai ngày trước Đinh Tu đột nhiên tuyên bố gia nhập vào nhà họ Lã Thị, trở thành môn khách ở đây.
“Giờ tôi không còn là Đinh Tu nữa. Tôi tên Lã Tu”, Đinh Tu nhướng mày, nhìn Kim Vô Đạo lắc đầu: “Lã Tu tôi mặc dù chưa chắc đã là đối thủ của ông, nhưng ông nghĩ rằng có thể thoát khỏi bàn tay nhà họ Lã sao?”
“Lão thái gia nói rồi, chỉ cần Nam Hoàng đi với chúng tôi một chuyến thì những người khác chúng tôi có thể bỏ qua”.
Nghe vậy, Kim Vô Đạo còn chưa trả lời thì Kim Xán tức tối không nhịn nổi, lập tức lên tiếng: “Khốn khiếp, tôi giết ông”, thấy Lã Tu bất kính với ông mình, Kim Xán lập tức lao lên.
“Ha ha ha, đúng là bồng bột nông nổi”, Lã Tu bật cười mỉa mai. Dứt lời, trong tay ông ta loé lên ánh sáng sắc lạnh.
Lã Tu không những thân pháp nhanh như điện mà đao pháp cũng hết sức gọn lẹ. Chỉ trong chớp mắt, con dao sắc lẹm rẽ ngang trời. Mặt mày ai nấy tái nhợt. Kim Vô Đạo toan lao lên nhưng đã muộn.
“Con trai”, Kim Thành gào thét, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao đang từ từ rạch vào cổ con trai mình.
Lã Tu cười tôi độc, lòng bàn tay vận thêm sức mạnh. Có điều đúng lúc này, Lã Tu chợt run người, một lực đạo khủng khiếp truyền qua mũi dao khiến hắn ta ngỡ ngàng, chỉ biết trơ mắt nhìn trước ngó sau.
Không biết từ bao giờ, một thanh niên đã tới trước mặt Lã Tu, đứng chắn giữa hắn và Kim Xán.
Đinh Dũng dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao, sau đó khẽ gảy, lưỡi dao lập tức bay ra ngoài.
Lã Tu cầm chặt chuôi dao nhưng cơ thể mất kiểm soát, cứ thế lùi về sau mấy bước mới dừng lại, toàn thân run rẩy, thở không ra hơi. Hắn sững người. Thực lực của Kim Vô Đạo vốn dĩ đủ khiến hắn phải kiêng dè, hiện giờ bên cạnh Kim Vô Đạo còn xuất hiện một cao thủ thần bí như Đinh Dũng khiến hắn chợt cảm thấy hối hận vì không dẫn thêm người tới đây.
Nhà họ Lã Thị mà hắn ở là thế gia theo võ đạo. Có thể về tiền bạc và quyền thế bọn họ không bằng vài gia tộc hào môn khác nhưng nếu luận về võ đạo thì lại là thế mạnh của bọn họ. Không nói những cái khác, chỉ xét là môn khách tầng Võ Đạo Đại Sư đã có tới năm người, lại thêm hai con trai của gia chủ nhà Lã Thị, đã đạt tới tu vi Võ Đạo.
“Đao pháp nhanh đấy, nhưng thực lực không ổn, dẫn người của anh rời khỏi đây, tôi sẽ không giết anh”. Nếu như là trước đây, chỉ cần là người dám làm Đinh Dũng bị thương như Lã Tu thì sẽ trở thành cái xác. Có điều hiện giờ Đinh Dũng đã ý thức sâu sắc thế giới này thế nào. Sức mạnh của con người quá yếu, có thể xuất hiện một cao thủ như Lã Tu thì không hề đơn giản do vậy mà Đinh Dũng không muốn giết một nhân tài như vậy.
Có điều Lã Tu lại không nghĩ nhiều, hắn lại cho rằng vừa rồi do mình sơ ý. Lúc này, hắn nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Đinh Dũng, không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã có thêm một con dao. Lã Tu chớp lấy thời cơ trảm một đao thật mạnh xuống với tốc độ nhanh như điện.
Roẹt! Đinh Dũng nhanh chóng ẩn người, cơ thể anh biến mất không nhìn rõ bóng hình. Lã Tu một đao trảm vào không gian. Có điều hắn chưa kịp làm gì thêm thì đã thấy sau lưng đau nhói, máu tươi cứ thế phun trào ra khỏi miệng.
Đinh Dũng dùng tay bóp chặt vai Lã Tu khiến xương vai hắn gãy răng rắc, sau đó anh vung tay tung đòn.
“A!”, Lã Tu gào lên đau đớn, cứ thế bay ra ngoài, còn Đinh Dũng thu tay về, phất vạt áo, nhìn hắn lãnh đạm nói: “Cút!”
Đây là lần đầu tiên Đinh Dũng quang minh chính đại dùng linh lực. Kim Vô Đạo là đệ tử của Đinh Dũng, đụng tới Kim Vô Đạo cũng chính là đụng tới vảy ngược của Đinh Dũng.
Thương thế như vậy căn bản không có khả năng hồi phục. Hai vai bị phế có nghĩa là võ công bị phế.
Kim Vô Đạo thấy vậy không dám chậm trễ, lập tức ra lệnh: “Thành Nhi, dẫn người đột phá vòng vây”.
“Vâng”, Kim Thành dẫn người xông lên.