“Tuyết Doanh, anh biết được tin có kẻ muốn đột kích em nên lập tức cho người tới, em không sao chứ?”, Liễu Nhậm tỏ vẻ quan tâm nhưng hắn còn chưa lại gần thì Đường Tuyết Doanh đã chủ động lùi về sau, cười nói: “Cảm ơn Liễu thiếu gia quan tâm, tôi không sao”.  

Liễu Nhậm cố tình cho người tới chặn đứng cửa ra của sân bay chỉ vì lo cho sự an toàn của Đường Tuyết Doanh.  

Liễu Nhậm thích Đường Tuyết Doanh từ lâu nhưng Đường Tuyết Doanh vẫn luôn kiếm cớ tránh xa. Lúc này hắn rõ ràng không mấy vui vẻ với thái độ đó của Đường Tuyết Doanh nên hằn học nhìn sang Đường Long: “Đường Long, mày là cái thá gì mà muốn xen vào chuyện của tao? Nên tự biết thân phận của mày đi, mày chỉ là con chó trong nhà họ Đường thôi”.  

Vốn dĩ Đường Long chỉ tỏ vẻ khó coi nhưng lúc này nghe Liễu Nhậm nói vậy, cậu ta nghiến răng, nắm chặt tay. Cậu ta là con nuôi của nhà họ Đường, nhưng dù vậy thì cha nuôi vẫn luôn đối xử với cậu ta rất tốt. Lúc này Liễu Nhậm tỏ thái độ coi thường khiến Đường Long không thể kiềm chế thêm nổi: “Liễu Nhậm, mày muốn chết thì tao cho mày toại nguyện”.  

Nói rồi, cậu ta lao như mũi tên về phía trước toan đánh Liễu Nhậm nhưng trong phút chốc, Tạ Lão đằng sau Liễu Nhậm đã nhanh chóng di chuyển về phía trước chắn ngay trước người Liễu Nhậm và phô ra khí thế kinh người khiến Đường Long bị ép lùi về sau mấy bước, máu ọc ra khỏi miệng.  

Tạ Lão với thực lực Võ Đạo Đại Sư ra đòn, chỉ bằng sức Đường Long sao có thể là đối thủ. Đinh Dũng thấy vậy thì không khỏi cau mày. Nói Giang Nam Võ Đạo suy thoái nhưng Đinh Dũng lại không nghĩ như vậy. Mới tới Giang Nam đã gặp ngay cao thủ. Mặc dù ông ta chẳng là gì với Đinh Dũng nhưng tu vi Võ Đạo Đại Sư trong thời cục hiện giờ cũng đã là kẻ mạnh hiếm có rồi.  



Đường Tuyết Doanh thấy vậy thì vội chạy tới đỡ anh mình, giọng run sợ nói với Tạ Lão: “Không ngờ Tạ Lão cũng ở đây, Đường Tuyết và Đường Long mạo phạm, xin Tạ Lão thứ tội”.  

“Mọi người quen nhau sao? Vậy hai người nói với bọn họ một tiếng, để tôi đi khỏi đây đi”, Đinh Dũng bước ra, nhìn Đường Tuyết Doanh nói.  

Thế nhưng Đường Tuyết Doanh còn chưa trả lời thì Tạ Lão đã lên mặt: “Nếu cậu tránh được một đòn của tôi thì tôi cho cậu đi khỏi đây”. Nói rồi, Tạ Lão thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển tới trước mặt Đinh Dũng.  

Luồng khí thế mạnh mẽ toát ra khỏi cơ thể ông ta. Ông ta tung đòn đánh trực diện về phía ngực Đinh Dũng, căn bản không cho Đinh Dũng cơ hội né tránh.    



“Cẩn thận”, thấy Tạ Lão ra tay, Đường Tuyết Doanh kinh ngạc thét lên.  

Đường Long thấy vậy cũng tối sầm mặt, nhìn chằm chằm vào Tạ Lão. Cậu ta như thể nhìn thấy cảnh Đinh Dũng bị đánh bay đi, rất lâu sau không thể hồi phục vậy.  

Trong mắt Đinh Dũng, Tạ Lão cũng chỉ là một Võ Đạo Đại Sư, căn bản không đáng để anh phải bận tâm. Nếu như không phải Đinh Dũng không muốn chuốc thêm rắc rối ở đất Giang Nam thì anh đã cho ông ta một chưởng chết luôn cho rồi.  

“Bịch” một tiếng, tay hai người va vào nhau. Một luồng sức mạnh khủng khiếp lan toả. Cơ thể Tạ Lão quay một vòng rồi ngã nhào ra đất. Ông ta lảo đảo lùi về sau, hồi lâu mới đứng vững.  

Ngược lại, Đinh Dũng lại đứng yên tại chỗ như không hề hấn gì khiến ai nấy đều sững sờ.  

“Sao có thể?”  

“Trời ơi, hắn có thể khiến Tạ Lão lùi về sau sao?”  

“Tên này là ai?”  

Trần Lão ở bên nhanh chóng lao tới đỡ lấy Tạ Lão. Sự xuất hiện của Trần Lão khiến Liễu Nhậm từ khuôn mặt méo xệch chợt có thêm sự tự tin tuyệt đối.  

Trần Lão là người mạnh thứ hai trong ba trưởng lão của nhà họ Liễu, đã đạt tới cảnh giới Bán Bộ Tông Sư. Mặc dù thực lực của Trần Lão không bằng Nguỵ Lão thần bí nhưng hơn Tạ Lão một bậc và có địa vị tối cao trong nhà họ Liễu.  

Đinh Dũng nhìn ra thực lực của Trần Lão thì tỏ vẻ hứng thú: “Thú vị đấy”.  

Đường Long thấy Trần Lão lại gần Đường Tuyết Doanh và Đinh Dũng thì vội hét: “Tuyết Doanh, mau lại đây, Trần Lão không phải là người chúng ta có thể đụng vào đâu”.  

Nghe vậy, Trần Lão bật cười tôi độc. Đương lúc định lên tiếng thì bên ngoài chợt vang lên tiếng xôn xao, ngay sau đó, người của nhà họ Liễu chủ động nhường đường.  

Thấy vậy, Trần Lão chợt cau mày. Lúc này, Kim Vô Đạo đột nhiên lên tiếng, nhìn Trần Lão mà điềm tĩnh nói: “Trần Lão, Tạ Lão uy thế nhỉ”.  

“Nam Hoàng đại nhân”, thấy Kim Vô Đạo, Trần Lão tái mặt, vội đi tới chắp tay khom người: “Sao hôm nay Nam Hoàng đại nhân lại có thời gian tới đây vậy ạ? Trần mỗ không đón tiếp từ xa, xin Nam Hoàng thứ tội”.  

Địa vị của Kim Vô Đạo ở Giang Nam không ai sánh bằng. Cho dù là gia chủ của những gia tộc hào môn cũng không dám tranh luận với Nam Hoàng, chỉ dám xưng vãn bối.  

Có điều Kim Vô Đạo lại ngó lơ lời nói của Trần Lão, đi sang chắp tay với Đinh Dũng: “Sư phụ, đệ tử đến muộn rồi”.  

Đinh Dũng khoát tay tỏ ý Kim Vô Đạo không cần đa lễ, sau đó anh nhìn mấy tiểu bối đằng sau Kim Vô Đạo, cười nói: “Đều là hậu bối của con à?”  

“Còn không mau chào sư tổ? Quên ta đã dặn rồi sao?”, Kim Vô Đạo hắng giọng.  

“Sư tổ”, mấy tiểu bối do dự một lát bởi bọn họ vẫn thấy kỳ cục với cách xưng hô như vậy với một thanh niên trẻ tuổi như Đinh Dũng.  

Chỉ có Kim Tư Kỳ, cô nhìn Đinh Dũng với ánh mắt phức tạp, hồi lâu cũng cung kính khom người gọi một tiếng sư tổ.  

Cảnh này trong mắt tất cả mọi người khiến ai nấy chỉ biết chôn chân tại chỗ, đặc biệt là Đường Tuyết Doanh và Đường Long đưa mắt nhìn nhau, thẫn thờ bởi thân phận của Đinh Dũng vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.  

Một người có thể khiến Nam Hoàng cúi đầu, lại có thể khiến Tạ Lão trọng thương. Trần Lão càng nghĩ càng rối bời. Nếu Đinh Dũng là sư phụ của Nam Hoàng thật sự thì nhà họ Liễu gặp rắc rối to rồi.  

Lúc này thương thế của Tạ Lão rất nặng, xương cốt và kinh mạch toàn thân đều bị thương, cho dù có thể điều trị e rằng rất khó hồi phục lại thực lực như trước.  

Trần Lão biết điều vội tiến lên trước: “Hoá ra là sư phụ của Nam Hoàng đại nhân. Tiền bối tới, tại hạ không đón tiếp từ xa, xin thứ tội”, Trần Lão chắp tay nói với Đinh Dũng.  

“Sư phụ, đây là Trần Lão, trưởng lão có thực lực mạnh thứ hai trong nhà họ Liễu”, Kim Vô Đạo giới thiệu với Đinh Dũng.  

Đinh Dũng chỉ nhoẻn miệng cười, không hề lên tiếng mà nhìn ông ta với vẻ mặt có phần hứng thú.   

Trần Lão thấy Đinh Dũng không mấy để tâm đ ến mình thì lập tức đưa mắt ra hiệu cho người của mình nhường đường.  

Trước khi rời đi, Đinh Dũng chỉ quay lại nói với Đường Tuyết Doanh: “Tôi ở nhà họ Kim, sau này có rắc rối, có thể tới nhà họ Kim tìm tôi”.  

Nói rồi, Đinh Dũng quay đầu rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play