Thiết Linh Long đáp đất đầu tiên. Ông ta loạng choạng lùi về sau vài bước, cánh tay phải bất lực đưa về sau người. Ông ta dùng cánh tay trái vịn vào tường, mặt đỏ gay lên, máu tươi trào ra khỏi miệng.
“Grừm”, Huyền Thanh Xà căm phẫn há mồm thật to nhưng không thể chạm được vào hai người bọn họ mà chỉ có thể vặn mình tại chỗ.
Đinh Dũng thay đổi sắc mặt, lập tức phất tay để trước mặt hình thành lên bức màn chắn vô hình. Âm thanh gầm gừ trước đó chính là phát ra ở đây, có điều không vang vọng như ban nãy.
“Đây là Hồng Hoang Di Chủng trong truyền thuyết sao?”, Thổ Bồi sững người, nhìn con Huyền Thanh Xà.
Đúng lúc này, con Huyền Thanh Xà đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đinh Dũng và Thổ Bồi. Đặc biệt khi thấy Đinh Dũng, đôi mắt nó rõ vẻ ngờ vực.
“Ông bạn, không ngờ cái mạng của ông sống cũng lâu thật đấy”, Đinh Dũng nhìn con Huyền Thanh Xà, không hề lên tiếng mà dùng sức mạnh linh hồn giao tiếp với nó.
Quả nhiên, con Huyền Thanh Xà kia nghe được thì lập tức gầm rú phẫn nộ: “Là mày, đáng chết, sao mày còn chưa chết?”
Rõ ràng nó nhận ra Đinh Dũng, vì trước kia trong số những người phong ấn nó ở trong này thì Đinh Dũng là người mạnh nhất và là người chủ lực thi triển thuật phong ấn. Cho dù thế nào nó cũng không thể ngờ nổi Đinh Dũng vẫn chưa chết.
“Không sai, là tao”, Đinh Dũng nheo mắt, lạnh lùng nói: “Đừng có vùng vẫy vô ích, chỉ cần tao còn sống thì mày đừng mong thoát khỏi đây”.
“Ha ha ha, dựa vào mày à?”, Huyền Thanh Xà bật cười lạnh lùng, nó tỏ vẻ phẫn nộ và không cam lòng.
“Nếu không phải chúng mày bao vây tấn công tao thì tao sao có thể đi đến bước đường này?”
“Giờ chỉ còn lại một mình mày, vả lại thực lực chỉ còn trong thời kì Kim Đan. Ha ha ha, đúng là trời giúp tao”, khi cảm nhận được thực lực của Đinh Dũng không còn như xưa, nó càng điên cuồng giãy đứt mấy dây xích: “Đợi tao thoát ra ngoài, gặp lại được nương tử của tao thì thiên hạ này còn ai có thể ngăn tao lại?”
Đinh Dũng tối sầm mặt. Bao nhiêu năm rồi, con Huyền Thanh Xà này vẫn còn tu vi khủng khiếp thế này. Vừa rồi sau khi cảm nhận được thực lực của Đinh Dũng, mặc dù nó đi theo con đường tu luyện thành yêu nhưng thực lực vẫn trên Võ Đạo Tông Sư.
Những người khác không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, nhưng thấy ánh mắt của hai bên không ngừng thay đổi thì bọn họ không khỏi kinh ngạc. Thổ Bồi có thể đoán được cả hai đang nói chuyện với nhau. Hắn càng thêm ngờ vực. Lẽ nào Đinh Dũng biết con Huyền Thanh Xà này?
Nếu như vậy thật thì lai lịch của Đinh Dũng quá khủng khiếp. Huyền Thanh Xà là lão quái vật sống hàng nghìn năm, lẽ nào Đinh Dũng cũng là người của thời đại đó?
“Các người đang làm gì vậy?”, đúng lúc này, Thiết Linh Long mới ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn con Huyền Thanh Xà và Đinh Dũng: “Mày và cậu ta đang nói gì?”
“Tao ở đây lâu như vậy rồi mà mày chưa từng nói chuyện với tao”, Thiết Linh Long tỏ vẻ âu sầu. Ông ta bị nhốt ở đây vài năm rồi, duy chỉ có con Huyền Thanh Xà kia bầu bạn. Mặc dù con rắn này vẫn luôn muốn nuốt chửng ông ta nhưng trong lòng Thiết Linh Long vẫn coi nó là bạn.
Thế mà hiện giờ người bạn chưa bao giờ nói chuyện với mình lại giao tiếp với một người xa lạ, Thiết Linh Long thấy không thể chấp nhận được.
Trên thực tế, những người khác cũng không thể nghe ra cuộc trò truyện của Đinh Dũng và con rắn kia, cũng chỉ có Thiết Linh Long có Yêu Tu, dựa vào trực giác cảm nhận được có gì đó không ổn.
Có điều con rắn căn bản không quan tâm đ ến ông ta, vẫn nhìn chằm chằm Đinh Dũng, trong mắt nó như có lửa giận. Nếu không phải nó không thể thoát khỏi những xiềng xích này thì e rằng nó đã bổ nhào ngay vào Đinh Dũng và nuốt chửng anh rồi.
“Cậu Đinh, giúp chúng tôi”, Thiết Vô Cực lên tiếng, hét lên với Đinh Dũng: “Giúp chúng tôi thu hút sự chú ý của nó, cứu chúng tôi ra ngoài”.
Nghe vậy, Đinh Dũng mới cau mày nhìn vào hai người đang ở phía dưới hang động rồi hít vào một hơi mà nói: “Cái thứ này tôi cũng không đối phó được, hai người…”
“Bảo bọn họ cút đi, tao không muốn nhìn thấy loại sâu mọt này”, đúng lúc này, con Huyền Thanh Xà bực bội nói với Đinh Dũng.
Đinh Dũng cau mày, nhưng không nói gì mà chỉ nhìn sang Thiết Vô Cực, nói: “Hai người cứ đi lên đi, nó sẽ không làm gì hai người đâu”.
Nghe vậy, Thiết Vô Cực mới sững người, đang định lên tiếng thì Thiết Linh Long hắng giọng, nheo mắt nói: “Tôi ở đây lâu như vậy rồi, nó lúc nào cũng muốn nuốt chửng tôi. Giờ cậu bảo nó không đối phó với tôi, cậu lấy đâu ra tự tin mà nói vậy?”
Vì Thiết Linh Long không nghe được con rắn nói nên mới nghĩ như vậy, sau đó ông ta nhìn sang Thiết Vô Cực nói: “Anh Thiết, anh có tin tôi không?”
“Cái này… Gia chủ, tôi tin cậu Đinh. Cậu ấy sẽ không hại chúng ta đâu”, Thiết Vô Cực đắn đo.
“Vô Cực, tôi và nó tiếp xúc lâu rồi, sao tôi lại không rõ nó thế nào chứ?”, Thiết Linh Long tối sầm mặt, kéo Thiết Vô Cực mà lắc đầu: “Một khi chúng ta bước qua sợi dây này thì nó lập tức sẽ nuốt chửng chúng ta”.
Thiết Vô Cực nghe vậy thì thoáng qua ánh nhìn do dự. Ông ta thật sự không muốn lấy tính mạng mình ra làm trò đùa.
“Đúng là nhát gan. Chủ tử của tôi nói không sao là không sao”, Thổ Bồi lạnh giọng mỉa mai.
Có điều đằng sau lớp mặt nạ kia là khuôn mặt lo sợ của Thổ Bồi. Trên thực tế hắn rất sợ, chưa bao giờ hắn thấy loại Hồng Hoang Di Chủng nào như vậy.
“Mày cứu hai người đó qua đây”, Đinh Dũng cau mày nói.
Nói rồi anh không quan tâm tới bọn họ nữa mà quay người sang bên, lẩm nhẩm: “Sao mày lại đi theo con đường tiến hoá?”
“Bỏ đi huyết mạch của lão tổ tông. Mày không sợ lão tổ tông của mày tới diệt mày sao?”, vừa nói, Đinh Dũng vừa tới bên Huyền Thanh Xà.
Con Huyền Thanh Xà nghe thế thì gầm gừ: “Lo chuyện bao đồng. Huyết mạch Đằng Xà trong cơ thể tao ít, nếu như có thể hoá thành rồng thì thực lực nhất định có thể đột phá lên Thánh, nhân thời cơ có thể phi thăng, chẳng cần phải lo sợ loại ti tiện như mày tính kế”.
“Haiz, hoá ra là vậy”, Đinh Dũng thở dài nhìn xuống cái cây nhỏ đã khô héo phía dưới thân con rắn mà nhủ: “Trừ phi là thứ này khiến mày tiến hoá?”
“Kỳ lạ, một cái cây nhỏ thế này mà có thể khiến mày tiến hoá sao?”, Đinh Dũng ngờ vực, trong đầu hiện lên từng đường sáng nhưng anh lại không thể nắm được chúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT