Phần dải chân không mà viên đạn kia tạo ra đến anh cũng cảm thấy ngỡ ngàng. Xem ra mấy năm nay đất nước này đã âm thầm nghiên cứu không ít những thứ chuyên đối phó với võ sĩ luyện khí.
Cái thứ được gọi với tên Phản Linh Đạn không những có thể đối phó với dị nhân mà theo Đinh Dũng thấy thì nó còn có thể đối phó với những người chuyên luyện khí.
Nên biết rằng những người chuyên luyện khí sống dựa vào linh lực, một khi mất đi linh lực, cho dù chỉ trong chốc lát cũng đủ khiến những võ sĩ luyện khí với tu vi cao như rơi xuống vực thẳm. Phản Linh Đạn này quả là vũ khí sát thương khủng khiếp.
Nghĩ vậy, Đinh Dũng không khỏi nheo mắt, có điều anh không hề thể hiện ra mặt mà cố kiềm chế việc này trong lòng.
“Vào đi”, đúng lúc này, Đinh Dũng bị tiếng nói của hai người kia kéo về thực tại.
Anh bị người ta đẩy vào một căn phòng nhỏ, mùi hương thoang thoảng thoáng qua mũi. Trong căn phòng nhỏ có một người đàn ông trung tuổi, tướng tá uy nghiêm đang ngồi trước bàn làm việc, thấy Đinh Dũng, ông ta chợt sững người, sau đó như nhớ ra điều gì nên hỏi: “Cậu là người mới đến?”
“Ừm? Ông có ý gì?”, Đinh Dũng cau mày, anh căn bản không biết có chuyện gì xảy ra.
Thấy vẻ mặt phân vân đó của Đinh Dũng, người đàn ông trung tuổi kia gật đầu, rồi lại một lần nữa lên tiếng: “Cậu chính là người giết Trần Nam?”
Lần này thì Đinh Dũng hiểu rồi, có điều anh không thừa nhận mà lạnh giọng nói: “Ông dựa vào đâu mà bảo tôi giết người?”
Người đàn ông kia nghe Đinh Dũng nói vậy thì cau mày, nhìn Đinh Dũng nói: “Không phải cậu giết Trần Nam?”
“Không thể nào, chúng tôi không thể điều tra sai người được”, nhưng chẳng mấy chốc, người đàn ông kia lại lắc đầu, nhìn Đinh Dũng mà tối sầm mặt lại.
Hồi lâu sau, đến Đinh Dũng cũng cảm thấy phiền hà, đột nhiên người đàn ông kia đứng phắt dậy, tay hoá thành bộ vuốt cào về phía ngực Đinh Dũng.
Đinh Dũng bị cú đánh đột ngột này làm cho giật mình, anh vô thức lùi về sau, nhưng anh vừa né khỏi cú vồ này thì trong lòng lại chợt thảng thốt, không ổn rồi.
“Ha ha ha, quả nhiên không sai, cho dù cậu có giết Trần Nam hay không thì có thể né được đòn của tôi, chứng tỏ thực lực của cậu không hề yếu”, quả nhiên, người đàn ông kia lập tức bật cười, nhìn Đinh Dũng như nhìn thứ bảo bối quý giá: “Chỉ cần thực lực mạnh là được, thử nghiệm tiếp theo có thể tiếp tục tiến hành”.
“Ý ông là gì?”, Đinh Dũng cũng đã thầm hiểu rõ nhưng anh vẫn hỏi.
Ông ta cười lạnh lùng, mỉa mai: “Ý gì? Lẽ nào cậu còn chưa nhận ra sao? Nơi này không phải địa lao gì cả mà là phòng thực nghiệm của đội đặc nhiệm, còn những dị nhân như cậu chính là vật thử nghiệm của chúng tôi”.
“Ông muốn lấy tôi làm vật thí nghiệm?”, Đinh Dũng nói tới đây thì lén bấm ghi âm ở điện thoại.
Anh muốn thoát khỏi đây không phải là khó, chỉ có cái gọi là Phản Linh Đạn kia có thể tạo ra cho anh chút uy hiếp, nhưng Đinh Dũng có đủ tự tin. Chỉ cần không bị Phản Linh Đạn kia bắn trúng thì sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Nhưng cho dù anh có thể thoát ra ngoài thì e rằng cũng sẽ bị đội đặc nhiệm vây bắt. Một mình anh thế nào cũng được nhưng những người thân của anh lại không thể như vậy được. Một khi những người này điên cuồng ra tay với những người bên cạnh anh thì quả thật rất rắc rối.
Cho nên muốn vượt qua ải này cần phải làm lộ hành động của bọn họ và nói chuyện được với người chủ trì ở đây.
“Ha ha ha, không sai”, người đàn ông kia cầm tập tài liệu lên, lật mở rồi nhìn Đinh Dũng mà nhếch miệng, cười nói: “Trước cậu đã có hai mươi ba vật thí nghiệm rồi, sau này số hiệu của cậu sẽ là 24”.
“Không phải ông sợ tôi chạy sao? Tới lúc đó âm mưu của các ông sẽ bị bại lộ, các ông tính sao?”, Đinh Dũng rất kiên định, chắp tay ra sau nhìn ông ta và hỏi với giọng thăm dò.
Nghe vậy, người đàn ông chợt sững người. Những người trước đây giống như Đinh Dũng bị bắt vào đây, đến lúc này hoặc là điên cuồng bỏ trốn, hoặc là bị doạ cho sợ mất mật, chưa bao giờ có ai lại điềm tĩnh như Đinh Dũng cả.
Có điều chẳng mấy chốc mà người đàn ông trung tuổi lại bật cười, nhìn Đinh Dũng, nói: “Vào địa lao của đội đặc nhiệm chúng tôi mà cậu còn muốn đi sao?”
“Cho dù cậu ra được ngoài kia thì đã sao, đội đặc nhiệm này do nhà nước thành lập. Cậu thấy phơi bày ra thì có tác dụng gì không?”, người đàn ông trung tuổi liếc Đinh Dũng, sau đó xua tay tỏ vẻ khó chịu, hét lên với người bên ngoài: “Lắm lời, người đâu, lôi tên này ra ngoài, bơm cho hai mươi ống rồi nói tiếp”.
“Vâng”, bên ngoài lập tức vang lên tiếng của hai tên. Sau đó chúng lạnh lùng đi vào, nhìn Đinh Dũng mà lắc đầu.
Hai mươi ống, tên này rốt cục làm gì mà khiến ngục trưởng tức tối như vậy. Những tên trước kia cho dù là tên phản kháng nhiều nhất thì cùng lắm cũng chỉ bị tiêm cho mười lăm ống, tên này vừa vào dã bị tiêm hai mươi ống, e rằng không chết cũng trọng thương.
“Nếu tôi là ông thì tôi sẽ không làm như vậy đâu”, Đinh Dũng không những không đi theo hai người kia mà mặc cho bọn họ lôi kéo, anh vẫn không hề di chuyển.
“Ừm”, người đàn ông trung tuổi cảm nhận được Đinh Dũng có gì đó không ổn, bật cười lạnh lùng: “Có thể giết được Trần Nam thì thực lực không hề vừa, tiêm cho hắn Phản Linh Dịch”.
“Vâng”, hai tên đang lôi kéo Đinh Dũng lập tức rút ra một ống kim tiêm, cứ thế đâm về phía người Đinh Dũng.
Thế nhưng ống tiêm chưa chạm vào da thịt anh thì đã bị anh giữ chặt lại, bóp thật mạnh. Chất lỏng trong ống tiêm cứ thế chảy ra ngoài.
“Mày dám phản kháng?”, người đàn ông trung tuổi được gọi là ngục trưởng kia biến sắc, ông ta vung tay vồ về phía Đinh Dũng.
“Haiz”, Đinh Dũng thở dài. Anh không cảm nhận thấy khí tức mang theo linh lực trên người ông ta, thế nhưng tốc độ của ông ta lại nhanh như vậy khiến Đinh Dũng cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Ông ta giống như một dị nhân đang đi trên con đường tiến hoá vậy.
Chẳng trách mà trước đó anh không hề cảm nhận được bất cứ linh lực nào di chuyển. Linh lực của dị nhân vốn rất ít, bọn họ sống dựa vào cơ thể sau khi đã tiến hoá, không cần dựa vào linh lực nên chỉ cần vung tay là có thể tạo ra sức mạnh khủng khiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT