Có điều đến Đinh Tuyết cũng không thể ngờ là clip cô ghi lại khiến cho cả nước rúng động, còn những tài liệu trong tay cô cũng trở thành bảo bối đầy sức mạnh.  

Đương nhiên những việc này để sau hãy bàn, lúc này sau khi luồng sức mạnh kia biến mất, Thổ Bồi gần như không hề do dự, cứ thế lao lên trước toan vỗ vào vai Lưu Diệp.  

Thế nhưng Thổ Bồi còn chưa tới gần Lưu Diệp thì đột nhiên phần lưng Lưu Diệp chồi lên vài nhánh cây màu xanh lục, nhanh như chớp cứ thế quấn quanh người Thổ Bồi.  

Trong chốc lát, Thổ Bồi bị nhưng nhánh cây này quấn chặt, cho dù hắn có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi những cành nhánh này, ngược lại còn bị chúng bám chặt hơn.  

Rầm, rầm…trên bầu trời không ngừng vang lên âm thanh khác thường, ngay sau đó vài đường sáng màu tím xuất hiện trên đầu Lưu Diệp.  



Luồng sáng tím còn chưa đánh trúng Lưu Diệp thì đã bị ngăn cản bởi một lớp chắn vô hình, hoá thành vô số điểm sáng giống những điểm sáng màu xanh lục kia, cứ thế bị Lưu Diệp hấp thụ vào trong cơ thể.  

Từ đầu tới cuối, Đinh Dũng không hề tiến lên trước, mãi tới khi sau khi luồng điện tím kia bị tên Lưu Diệp hấp thụ vào cơ thể, Đinh Dũng mới nheo mắt thầm nhủ: “Muốn thoát khỏi lớp vỏ cây kia? Hoá ra tên này do cây cổ thụ kia hoá thành”.  

Đúng là thời thế loạn lạc hết cả rồi. Đinh Dũng thở dài bất lực, toàn những thứ quỷ dị xuất hiện. Trên thực tế, anh cũng không thể ngờ nổi những thứ này lại xuất hiện trong xã hội loài người.  

“Bỏ ra cho tôi”, đúng lúc này, Thổ Bồi hét lên.  



Dưới lớp áo choàng đen loé lên từng đường sáng màu đỏ quỷ dị khiến cho những nhánh cây bám trên người hắn khô héo dần, chẳng mấy chốc mà chúng đã chết sạch, hoá thành tro bay tứ phía.  

Giây phút những nhánh cây này hoá thành tro, cơ thể Lưu Diệp đột nhiên run rẩy, sau đó hắn kêu gào thảm thiết. Vô số cành nhánh lập tức bay ra ngoài với tốc độ nhanh nhất quấn chặt lấy Thổ Bồi.  

Cho dù trên người Thổ Bồi có phát ra ánh sáng đỏ và có không ít cành nhánh khô héo nhưng Lưu Diệp giống như đang liều mạng khiến cho vô số cành nhánh vươn ra, cứ thế quấn lấy Thổ Bồi khiến hắn như con nhộng nằm trong cái kén thật dày.  

“Đợi tao dung hoà xong, tao sẽ giết mày”, Lưu Diệp vừa gào thét, cơ thể vừa không ngừng dãy dụa run rẩy. Vô số cành cây từ phía Thổ Bồi vươn về phía những học sinh khác.  

Soạt, soạt, soạt, những cành cây này chẳng khác gì con rắn độc lao vào đám học sinh và ngay sau đó có ba, bốn học sinh bị đâm vào bụng, xuyên vào lục phủ ngũ tạng. Ngay sau đó là tiếng thét thất thanh vang lên, từng vệt máu xuất hiện trên những cành cây này.  

Những học sinh bị cành cây đâm vào người xảy ra hiện tượng khác thường, đặc biệt trong đó có một nữ sinh là ví dụ điển hình nhất. Vốn dĩ làn da cô ấy trắng nõn nà thì dần mất đi độ căng bóng, còn cơ hội sống sót gần như bị cướp mất.  

“Mau chạy”.  

“Yêu quái, mau chạy”.  

“Giáo vụ là yêu quái, mọi người mau chạy thôi”.  

Những học sinh còn lại mặt mày tái mét, điên cuồng chạy xuống núi, nhưng tốc độ của bọn họ sao nhanh bằng những cành cây này được.  

Đinh Dũng thấy thế thì cau mày, đối mặt với mười mấy cành cây đang lao tới, anh hắng giọng: “Giết người đoạt Thọ Nguyên, tàn nhẫn không có tình người, chẳng trách mà không thể vượt qua tam tai lục kiếp”.  

Dứt lời, hai tay Đinh Dũng đan vào nhau, một luồng kiếm ý màu xanh lục xoẹt qua, chém vào không trung.  

Roẹt! Đường kiếm kia để lại vết chém hằn trong không gian, sau đó chém lên những cành cây kia khiến chúng bị đứt gãy. Không chỉ vậy, đường kiếm kia còn mang theo sức mạnh khủng khiếp khiến những cành cây này hoá thành vô số điểm sáng xanh lục giống như đàn đom đóm, bay toán loạn ra tứ phía.  

“Thổ Bồi, tránh ra”, khi đường kiếm chém xuống, Đinh Dũng thông qua hồn chú thầm nhẩm đọc.  

Giây phút sau đó, đường kiếm chém vào cái kén kia khiến cho những cành cây kia không thể nào né tránh, cứ thế khiến cái kén bị rạch một đường.  

Thổ Bồi và Đinh Dũng tâm tư tương liên, Đinh Dũng có thể thông qua hồn chú dễ dàng liên hệ với Thổ Bồi, cho dù hai người cách nhau cả hàng trăm nghìn dặm.  

Giây phút đường kiếm chém xuống, một bóng người xông ra khỏi chỗ bị rạch kia, không hề do dự mà cứ thế đến bên cạnh Lưu Diệp túm lấy vai cậu ta và giật mạnh.  

“A”, cái giật mạnh này của Thổ Bồi khiến Lưu Diệp lảo đảo, bàn tay buột khỏi thân cây. Những cành nhánh vốn dĩ vươn về phía hắn thì lúc này cũng đã nhanh chóng mất đi lực hút, cứ thế tản ra tứ phía.  

Lưu Diệp rống lên, làn da căng bóng ở bàn tay không còn như trước nữa. Một tên thanh niên vốn chỉ hơn hai mươi tuổi mà giờ lại trở thành bộ dạng của một lão già hơn cả trăm tuổi, trông tiều tuỵ vô cùng.  

Phần tóc Lưu Diệp cũng thành màu trắng, giọng nói hắn khản đặc, chỉ vào Thổ Bồi mà rống giận: “Tao bày ra cảnh này mười năm rồi, đến núi Thiên Môn cũng vì giây phút này. Mọi thứ đã bị huỷ hoại, tao phải lấy mạng mày”.  

Dứt lời, Lưu Diệp xông về phía Thổ Bồi, tay hắn ta vươn dài, hoá thành cành cây như cây cổ thủ ban nãy, đâm vào ngực Thổ Bồi.  

“Mày muốn giết tao à?”, Thổ Bồi lạnh giọng, quay người bóp lấy thân cây mà tay Lưu Diệp hoá thành. “Chỉ một cái cây yêu tà, không đi theo con đường chính đạo, lại muốn giết ông Thổ Bồi đây?”  

Dứt lời, Thổ Bồi bẻ cành cây. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, cành cây kia đột nhiên bị Thổ Bồi bẻ xuống.  

Lưu Diệp hoá thành bộ dạng cây cối nhưng khuôn mặt vẫn còn hình ngũ quan của một con người. Có điều làn da của hắn đã sần sùi như thân cây, giọng nói ấm ức vang lên: “Huỷ kế hoạch của tao, huỷ đạo quả của tao, mày phải chết”.  

Thổ Bồi bị Lưu Diệp ấn xuống đất, lớp áo choàng đen bị cành cây kia rạch rách, để lộ ra làn da màu đỏ máu. Lớp mặt nạ quỷ cũng bị lột ra. Sau khi thấy chân dung của Thổ Bồi, mặt Lưu Diệp biến sắc, hắn bật cười lạnh lùng: “Cơ thể máu? Mày còn nói tao tàn nhẫn, lẽ nào mày thì không?”  

“Hỗn xược, cút cho tao”, Thổ Bồi lạnh giọng, đạp Lưu Diệp bay ra khỏi đó.  

Nhưng đúng lúc này, đám mây dần tản trên bầ trời đột nhiên lại kéo đến, thiên uy giáng xuống, từng đường sáng màu tím cứ thế hiện trong đám mây đen, như ngầm nhắm vào Thổ Bồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play