Cũng may sức mạnh linh hồn của Đinh Dũng đủ lớn mạnh, trong chốc lát anh cũng đã hồi phục lại được tinh thần. Giây phút anh hồi phục tinh thần, một luồng khí tức khiến người ta khó chịu bộc phát.  

Đinh Dũng vội nhìn vào bàn tay mình nhưng lại thấy bên trong lớp tinh thể màu hổ phách kia không có bất cứ vật gì, chỉ còn lại cái vỏ rỗng, còn luồng khí tức khiến người ta khó chịu lại phát ra từ cơ thể anh.  

“Sao lại thế này?”, Đinh Dũng tái mặt, vội điều khiển linh khí trong cơ thể.  

Lúc này, trong cơ thể anh có một vật chất màu đỏ đậm đang không ngừng thôn tính linh khí, thậm chí dính chặt lấy cơ thể anh, mưu đồ muốn dung hoà với cơ thể anh.  

Cảm nhận được điều này, sắc mặt Đinh Dũng khó coi hơn hẳn. Anh vội vận hành Thánh Tâm Quyết, sức mạnh linh hồn đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu vào vật chất màu đỏ đậm kia, giống như nắng xuân hoà vào tuyết, khiến cho vật chất màu đỏ đậm kia bắt đầu né tránh.  



Đinh Dũng nhân cơ hội này, lập tức điều khiển sức mạnh linh hồn để cho vật chất màu đỏ đậm kia bị ép ra khỏi cơ thể, sau đó anh vỗ vào túi đựng đồ, để cho vật chất màu đỏ đậm vào bên trong túi, hạ giọng nói: “Không phải mày muốn có nó sao? Cho mày”,  

“Tao trù cho cả nhà mày chết không yên, loại khốn khiếp dám lừa ông đây, mày…”, pho tượng kia phát ra luồng khí tức dị thường màu đen, không ngừng mắng chửi Đinh Dũng. Đột nhiên, vật chất màu đỏ đậm kia bị Đinh Dũng đẩy vào, rơi trúng pho tượng.  

Vật chất màu đỏ đậm này sau khi rơi trúng pho tượng thì điên cuồng thâm nhập vào pho tượng, còn Cốc Thổ Phủ bên trong pho tượng lại gần như bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện doạ cho giật bắn mình, hắn im bặt và sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc thiết vang lên.  

“Loại giết người, mày dám thả Linh Huyết ra”, tiếng thét của Cốc Thổ Phủ rít lên cao, sau đó pho tượng lập tức lắc lư không ngừng, cứ thế va vào hết bên trái lại bên phải của túi đựng đồ. Chẳng mấy chốc mà pho tượng kia như mất đi sức lực.  



Trong chốc lát không còn thấy gì nữa còn pho tượng kia rơi bịch xuống dưới.  

Trong pho tượng, lúc này tồn tại hai ý chí khác nhau rõ rệt. Một ý chí thuộc về bản thân pho tượng còn ý chí còn lại của vật chất màu đỏ đậm kia. Hai bên cứ thế dày vò nhau, cùng thôn tính nhau, chẳng mấy chốc mà hai màu đen đỏ hoà lại làm một.  

Chốc chốc lại có tiếng kêu gào vang lên, có cả tiếng mắng chửi và hỏi han Đinh Dũng cũng như tiếng nạt nộ đầy tức tưởi: “Tên giết người kia, mày dám thả Huyết Linh ra, còn thả nó vào pho tượng mà tao ở, mày muốn hại chết tao phải không?”  

“Là mày nói muốn thôn tính nó, tao cho mày rồi thì còn trách gì tao?”, Đinh Dũng xoa xoa mũi, không hề cảm thấy áy náy.  

“Tao muốn thôn tính nó nhưng mày thả nó ra rồi thì tao thôn tính nó kiểu gì. Giờ nó muốn thôn tính tao”, Cốc Thổ Phủ dù vẫn nói như vậy nhưng khí thế của hắn không hề yếu ớt, ngược lại còn cùng với vật chất đỏ đậm kia cùng thôn tĩnh lẫn nhau, như k1ch thích thêm hung tính của nó: “Ông Cốc đây không tin không nuốt chửng được mày”.  

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi, pho tượng kia dần không phát ra âm thanh nào nữa.  

Đinh Dũng nhìn pho tượng trong túi đựng đồ, hồi lâu không thấy động tĩnh gì mới ho hắng, lẩm nhẩm: “Không phải chết rồi chứ?”  

“Mày mới chết”, đột nhiên, giọng nói yếu ớt vang lên.  

Sau đó, pho tượng kia hắng giọng, bên trong nó xuất hiện vật thể như cái kén màu đỏ đậm, còn sự xuất hiện của cái kén này khiến không gian bên trong túi đựng đồ lập tức đẩy nó đi mạnh mẽ.  

Đinh Dũng còn chưa kịp phản ứng lại, thì hình kén kia đã bị không gian trong túi đựng đồ đẩy ra, rơi vào một nơi không xa.  

“Tao muốn nhờ vào sức mạnh của Linh Huyết mà tạo ra một cơ thể bằng máu, nhưng tao muốn thôn tính nó bất ngờ. Vừa rồi mày thả Huyết Linh ra, suýt chút nữa thì nó nuốt chửng tao rồi”, trong vật thể hình kén kia đột nhiên vang lên giọng nói đầy ai oán của Cốc Thổ Phủ, nói rồi, nói rồi, giọng tên này mang theo vẻ cao ngạo: “Hừ, cũng may thực lực của ông mày đây cao cường mới có thể thôn tính được huyết linh này”.  

“Tạo nên người thật?”, Đinh Dũng sững người, sau đó cau mày: “Cơ thể bằng máu đi ngược lại với quy luật của đất trời, không theo luân thường đạo lý, phải chịu tam tai lục nạn, cái gan của mày không vừa nhỉ?”  

Mặc dù Đinh Dũng không biết Huyết Linh nhưng đã từng nghe nói tới cơ thể bằng máu, trong truyền thuyết, cơ thể bằng máu cần máu lấy từ tim sống 9999 vạn năm mới có thể ngưng tụ được, là thuật pháp phản lại luân thường đạo lý.  

“Cho dù phải chịu tam tai sáu nạn thì vẫn còn hơn cả ngày phải ở trong pho tượng này”, nghe Đinh Dũng nói vậy, giọng nói của Cốc Thổ Phủ lại lần nữa vang lên.  

Hắn ở trong pho tượng này không biết bao nhiêu năm rồi, đã quá chán ghét cuộc sống ở đây, lúc này gặp được dị vật Huyết Linh như vậy, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.  

“Được rồi, mày đã nhận tao làm chủ thì ở bên cạnh tao, đợi mày làm được mười nghìn việc tốt thì tao sẽ thả tự do cho mày”, Đinh Dũng lắc đầu, nhặt vật thể hình kén lên.  

Lúc này, bên trong sảnh dưới tầng hầm đã không còn ai nữa. Đinh Dũng đảo mắt một lượt, sau đó tìm được một lối vào, đi vòng trái vòng phải, quả nhiên quay lại được sảnh chính ở mặt đất.  

Vừa ra khỏi đây, Đinh Dũng lập tức cởi bộ quần áo và mặt nạ ra, đi ra khỏi đây.  

Mấy người phía Bách Lí Thuần ở bên ngoài Nha Môn Quỷ đợi từ lúc nào, thấy Đinh Dũng đi ra, bọn họ lập tức tiến tới. Thiết Vô Cực cười nói: “Cậu Đinh, cuối cùng cậu cũng ra rồi, chúng tôi còn tưởng cậu gặp phải chuyện gì nữa”.  

“Vừa rồi tôi thấy một món đồ rất hay ho nên ở lại xem một lúc”, Đinh Dũng cười nói, rồi ngáp dài một cái, không nói ra mình đã thấy gì.  

Thấy Đinh Dũng không muốn nói, mấy người cũng không hỏi thêm, sau khi quyết định chuyến đi tới đỉnh Lạc Hà ba ngày tới, bọn họ chia nhau mỗi người đi một nơi.  

“Cậu Đinh, cậu đi cùng tôi về chứ?”, thấy những người khác đều đã rời đi, Thiết Vô Cực nheo mắt nhìn Đinh Dũng cười nói.  

Nghe vậy, Đinh Dũng sờ vào vật thể hình kén bên trong đã to hơn mấy lần mà lắc đầu nói: “Ông Thiết, ông về trước đi, tôi ở đây thêm lát nữa”.  

“Được, vậy tôi đi trước đây”, trên thực tế, Thiết Vô Cực cũng không muốn về cùng Đinh Dũng, lần này ông ta cũng đã đổi được không ít món đồ, đương nhiên muốn tự chiêm ngưỡng nó một mình.  

Sau khi thấy Thiết Vô Cực rời đi, Đinh Dũng nhanh chóng rời khỏi thị trấn này, sau đó tìm một khe suối hẻo lánh, lấy vật thể hình kén trong túi ra đặt trên mặt đất.  

Lúc này, vật thể hình kén kia đã dài được nửa mét, sau khi bị Đinh Dũng đặt trên mặt đất, nó lập tức lớn lên trông thấy, chẳng mấy chốc mà đã cao bằng một con người, sau đó bề mặt da của vật thể bắt đầu tách lìa, một người đàn ông cơ thể màu đỏ tía bước ra khỏi vật thể hình kén kia.  

“Ha ha ha, Cốc Thổ Phủ ta cuối cùng cũng ra ngoài được rồi, cuối cùng cũng ra ngoài rồi”, người đàn ông với làn da màu đỏ tía chính là Cốc Thổ Phủ với cơ thể màu máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play