Thấy Tần Văn Minh không thể ngăn nổi một nhát kiếm của Đinh Dũng, cứ thế bị Đinh Dũng đánh cho quỳ phịch xuống đất, ói ra cả miệng máu tươi thì tất cả mọi người đều sững sờ, còn mấy người ngồi trước Ngọc Án không hẹn mà cùng nheo mắt nhìn.
Thiết Vô Cực tối sầm mặt lại. Mặc dù trước đó ông ta đã từng giao lưu với Đinh Dũng nhưng chỉ thấy cậu thanh niên này giàu có chứ không hề nghĩ Đinh Dũng lại có công phu như vậy.
Đây cũng là lý do khiến Thiết Vô Cực trước đó dù lên tiếng nhưng không nói theo ý Đinh Dũng, từ chối thẳng thừng Bách Lí Thuần, vì ông ta biết rõ ở thế giới này tiền không phải là vạn năng, đứng trước thực lực tuyệt đối, kể cả có nhiều tiền cũng vô dụng.
Thế nhưng cho dù thế nào, ông ta cũng không thể ngờ nổi Đinh Dũng lại có thể chèn ép Tần Văn Minh trên phương diện võ đạo, đó chính là người xếp đầu trong đời Văn Tự của nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc.
Nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc là gia tộc thế nào? Người khác có thể không biết nhưng người như Thiết Vô Cực có địa vị cao trong nhà họ Thiết bao nhiêu năm như vậy đương nhiên từng nghe nói tới cái tên Tần Vô Địch, cái tên làm chấn động cả Giang Bắc.
Khi còn trẻ, Tần Vô Địch cũng chỉ là người vô danh, sau khi rèn luyện vài năm không có kết quả thì bị đuổi ra khỏi sư môn, thế nhưng vài năm sau, người này bỗng nhiên nổi tiếng, và kẻ địch đầu tiên ông ta khiêu chiến chính là sư môn năm xưa, ông ta dựa vào sức một mình mình mà dẹp bằng cả Võ Đạo Quán.
Đó là người khiến cho tất cả mọi thế lực ở Giang Bắc nghe đến tên là tái mặt. Ở thời đó không ai dám đối đầu với nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc, kể cả là gia tộc nhà họ Yên, dù không hề yếu thế hơn nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc thì cũng lựa chọn nép về sau, không ai dám xuất thế, vì Tần Vô Địch quá mạnh, không hổ với cái tên Vô Địch. Ông ta đã đạt được tới cảnh giới không có đối thủ, và đó là truyền thuyết của thời đại đó.
Đây cũng là lý do khiến những gia tộc khác không muốn lộ diện ra bên ngoài mà lựa chọn quy ẩn, còn nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc từ xưa đến nay vẫn luôn hoạt động ở bề nổi, vì có Tần Vô Địch lèo lái, bọn họ có đủ tự tin, cho dù thế đạo thế nào thì nhà họ Tần cũng đều có thể nhẹ nhàng vượt qua.
Hiện giờ danh hiệu của Tần Văn Minh là tiểu Vô Địch, thế nhưng đến một chiêu của Đinh Dũng cũng không đỡ lại nổi, điều này khiến Thiết Vô Cực càng cảm thấy sững sờ, trong lòng bất giác nghĩ tới rất nhiều điều.
“Khốn nạn”, bị Đinh Dũng ấn xuống đất, Tần Văn Minh tái mét mặt, hắn không buồn lau vệt máu trên miệng mà cố gắng đứng dậy.
Thế nhưng lực đạo của Đinh Dũng lại quá mạnh, vỏ kiếm đen giống như ngọn núi nặng tựa ngàn cân, không những đè nén khiến Tần Văn Minh không thể đứng dậy nổi mà càng khiến phần hông hắn dần dần khom xuống, khiến hắn phải cúi đầu.
“Mau dừng tay”, thấy cảnh này, Bách Lí Thuần mặt không còn giọt máu, ông ta vội đi tới, nheo mắt nhìn Đinh Dũng cười nói: “Đã phân thắng bại thì cậu đây đừng ra tay quá đà, dù sao thì làm người cũng nên biết giới hạn, sau này gặp nhau còn dễ nhìn”.
“Làm người phải biết giới hạn? Nếu người bại là tôi thì các ông có biết giới hạn không?” Đinh Dũng nhếch miệng cười, nhìn Bách Lí Thuần mà hỏi lại.
Anh chưa bao giờ biết sợ ai là gì, cho dù là nhà họ Bách Lí hay nhà họ Tần Thị thì anh cũng không sợ. Đây là suy nghĩ của Đinh Dũng, là sự tự tin của anh có được sau khi sống hơn năm nghìn năm.
“Cậu! Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu thôi. Nhà họ Tần Thị không phải gia tộc mà cậu có thể đụng tới”, Bách Lí Thuần khựng nụ cười, hắng giọng nhìn Đinh Dũng lắc đầu: “Nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc uy danh lẫy lừng, không phải gia tộc mà sức một mình cậu có thể làm lay chuyển được. Cậu quá kiêu ngạo rồi đấy”.
“Thả tôi ra, nếu không nhà họ Tần Thị sẽ không tha cho cậu”, Tần Văn Minh nghiến răng nhìn chằm chằm Đinh Dũng, cố dùng sức ngẩng đầu, hét lên nạt nộ: “Tần Vô Địch là ông nội tôi”.
“Cái gì?”
“Tần Vô Địch là ông nội hắn?”
“Tần Vô Địch là ai?’
Có một vài người từng nghe nói cái tên Tần Vô Địch, lúc này nghe Tần Văn Minh nói vậy thì đột nhiên biến sắc, cũng có những người chưa từng nghe tới cái tên này, nhưng sau khi nghe người khác xôn xao bàn tán thì mặt mày cũng thay đổi hẳn sắc thái.
Nói tóm lại, nghe về kỳ tích của Tần Văn Minh năm xưa, gần như không ai không thay đổi biểu cảm.
Nếu nói ai đó không hề có phản ứng khác thường ở thời điểm này thì chỉ có thể là Trần Khả Hân của Thiên Âm Môn mà thôi. Cô ta nghe cái tên này xong thì không hề có phản ứng về thái độ, ngược lại chỉ vươn vai xoay người, nhìn Đinh Dũng với vẻ hào hứng. Trong đôi mắt đầy mê hoặc của cô ta mang theo ánh nhìn kỳ bí, không biết cô ta đang nghĩ gì.
Thiên Âm Môn không phải là gia tộc mà là một thế lực lớn ở Giang Bắc. Mặc dù bình thường rất ít khi xuất hiện trong xã hội, kể cả là một vài người trong một số gia tộc thì cũng rất ít khi nghe nói tới Thiên Âm Môn, do vậy mà nhiều người có mặt ở đây không hề coi trọng Trần Khả Hân.
“Tần Vô Địch?”, nghe cái tên này, Đinh Dũng hơi khựng người.
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh một người thanh niên. Trước giấc ngủ lần trước, anh từng gặp một thanh niên thèm khát rượu, đã từng cùng anh trú ngụ bên trong ngôi miếu cũ bên bờ sông Động Đình nửa tháng trời. Người thanh niên này từng nhắc tới cái tên mình, hình như là Vô Địch.
Đinh Dũng còn nhớ đã từng chỉ bảo cho cậu ta một hai chiêu thức, thế nhưng cậu ta quá cố chấp nên không mấy quan tâm tới lời chỉ bảo của anh, sau này Đinh Dũng rời khỏi đó nên không gặp lại nữa.
“Lẽ nào là tên đó?”, nghĩ vậy, Đinh Dũng nhướng mày nhìn Tần Văn Minh, hỏi: “Ông cậu giờ còn uống rượu Quỷ Nhưỡng không?”
“Cái gì mà Quỷ Nhưỡng? Ông tôi trước nay chưa bao giờ uống rượu”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Tần Văn Minh hắng giọng, đột nhiên bật cười lạnh lùng: “Giờ biết sợ rồi à? Còn bảo biết ông tôi, ông tôi sao có thể quen biết loại tạp nham như cậu được?”
Đinh Dũng lắc đầu bất lực, xem ra không phải gã thanh niên mà mình biết. Đã không quen thì cũng không cần nương tay, nghĩ vậy, Đinh Dũng cứ thế giơ vỏ kiếm đen lên, sau đó tung một đạp đạp vào vai Tần Văn Minh khiến hắn nằm vật ra đất.
“Việc của chúng tôi ở Kim Châu, chưa đến lượt nhà họ Tần Thị can dự, nhân lúc tôi còn chưa thay đổi ý kiến thì mau cút đi”, nói rồi, Đinh Dũng lại một lần nữa đạp vào chân Tần Văn Minh, lạnh giọng nói.
Nghe vậy, Tần Văn Minh vội bò lồm cồm dậy, hắn nhìn Đinh Dũng chằm chằm, mặt mày tái đi, chỉ vào Đinh Dũng: “Cậu cứ đợi đấy cho tôi, chú tôi ở Kim Châu, nhà họ Tần Thị nhất định sẽ không tha cho cậu”.
Nói rồi, Tần Văn Minh gần như sợ Đinh Dũng lại ra tay với mình nên vội chạy ra khỏi cửa khách sạn.
Đinh Dũng không ra tay với Tần Văn Minh. Trên thực tế, sau khi giao đấu với hắn, anh hoàn toàn mất đi hứng thú với nhà họ Tần Thị. Tước đó khi bố con nhà họ Trương gặp nạn, đã từng gặp người của nhà họ Tần Thị, lúc đó anh còn cho rằng gia tộc với cái tên Tần Thị quá yếu. Hiện giờ xem ra kể cả là tên đứng đầu của đời Văn Tự thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nghĩ tới thực lực của nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc cũng chỉ như vậy mà được người của Bách Lí Thuần tự đồn thổi thành kiếm đạo, khiến Đinh Dũng coi thường.
“Cậu bạn à, cậu đụng phải tổ ong rồi đấy”, thấy Tần Văn Minh lao ra ngoài bỏ đi, Bách Lí Thuần không khỏi lắc đầu. Ông ta nheo mắt: “Chú của Tần Văn Minh gần đây mới xuất quan ra ngoài, nghe nói đã đột phá tới giới hạn võ sĩ, thành tựu đạt cảnh giới Đại Sư. Cậu đụng phải ông ta thì đúng là…haiz”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT