“Cậu!!!”, Peter mặt mày khó coi, nhìn bác sĩ trong viện và phát hiện những người này tỏ vẻ như mọi việc không liên quan gì đến mình, thế rồi hắn hắng giọng nói với bạn mình: “Chúng ta đi”.  

Nhìn bóng hai người đó rời đi, Đinh Dũng mới hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhìn sang mấy y bác sĩ kia mà điềm tĩnh nói: “Tôi hy vọng bác sĩ ở đây sau này khi mời chuyên gia đến thì phải biết nhìn người, đừng có ai cũng mời bừa đến như vậy”.  

Nói rồi, Đinh Dũng không để ý đến bọn họ nữa mà quay người nhìn sang Hàn Thành Sơn nói: “Nếu không có việc gì thì bố đi làm thủ tục ra viện nhé?”  

“Ừ”, Hàn Thành Sơn vội gật đầu, giờ ông ta không dám tuỳ tiện chọc tức Đinh Dũng nữa. Từ sau khi biết thân phận của Đinh Dũng không hề đơn giản, ông ta vẫn luôn sợ hãi, chỉ sợ thái độ trước đó của mình và Lâm Hồng Ngạn sẽ khiến Đinh Dũng khó chịu mà trả thù.  

Đúng lúc này, đột nhiên chiếc điện thoại trong túi Đinh Dũng rung lên.  



“Ừm?”, Đinh Dũng rút điện thoại ra nhìn, đột nhiên cau mày, Trương Bồi Sơn gọi đến, cũng không biết hắn hiện giờ thế nào rồi.  

“Anh Đinh?”, điện thoại vừa được kết nối đã vang lên giọng nói yếu ớt của Trương Bồi Sơn.   

Đinh Dũng nghe xong thì hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, hỏi: “Sao rồi, giờ cậu khoẻ hơn chưa?”  

“Tôi cũng đỡ hơn rồi, cũng may không chết”, Trương Bồi Sơn tự nhủ, sau đó hỏi tiếp: “Anh Đinh, anh xem bản tin mới nhất ngày hôm nay ở Giang Bắc chưa?”  



“Tin tức mới gì?”, Đinh Dũng sững người, trước đó vì lo cho vết thương của Hàn Phương Nhiên, anh đâu có thời gian mà đọc tin tức gì.  

“Bản tin hôm nay đăng có người chụp được hình con rắn xanh ở đỉnh Lạc Hà, và còn có cả clip một cậu bé bảy tuổi nâng được cả tảng đá nặng cả hàng chục cân. Được biết cậu bé này sống ở dưới chân núi Lạc Hạ, nhà chức trách lập tức tìm đến nơi nhưng lại muộn mất một bước, nghe nói cậu bé đã bị nhà họ Tần Thị ở Giang Bắc đưa đi rồi”, Trương Bồi Sơn nói một tràng khiến Đinh Dũng phải cau mày.  

Biến cố của tứ đại danh sơn ở Giang Bắc quả thật giống với tình hình ở Bắc Cảnh, nhưng sau nhiều năm Bắc Cảnh mới xuất hiện Tuyết Quái và dị quả, sao Giang Bắc lại xuất hiện những tin tức này nhanh như vậy được.  

“Còn nữa, thành phố Kim Châu của chúng ta cũng xảy ra mấy chuyện lớn rồi”, đúng lúc này, Trương Bồi Sơn đột nhiên nói với giọng nghiêm trọng hẳn, “việc đầu tiên chính là một cao thủ của chúng ta đã vào biệt thự Thanh Thành Sơn giết đi một người quản lý của nhà họ Thiết, vả lại còn bị bọn họ bao vây, thế nhưng người này chỉ vung một kiếm giống như tiên nhân hạ phàm đã có thể thong dong thoát khỏi đám người. Việc này đã được đồn khắp thành phố rồi”.  

“Còn có việc này nữa à?”, Đinh Dũng ho hắng, hỏi lại với vẻ kỳ lạ.  

Anh không ngờ việệc mình vào biệt thự Thanh Thành Sơn giết Thiết Sam đã được đồn ra ngoài, nhà họ Thiết sao không phong toả thông tin nhỉ? Lẽ nào cố ý để thông tin lan truyền ra bên ngoài?  

“Đúng rồi, anh Đinh, nhà họ Bách Lí đã mời anh chưa?”, Trương Bồi Sơn không trả lời Đinh Dũng mà lại nói sang chuyện khác: “Hôm nay nhà họ Bách Lí gửi thiệp mời cho bố tôi, mời chúng tôi tới tham gia yến tiệc”.  

“Nhà họ Bách Lí?”, Đinh Dũng sững người, sau đó nhớ lại trước đó anh gặp tên “Quỷ công tử”, hình như hắn tự xưng là người nhà họ Bách Lí, anh còn cướp được của hắn một cái túi đựng đồ nữa.  

Một tên có được túi đựng đồ, xem ra không phải là tên tầm thường. Trước đó anh chưa từng nghe thấy nhà họ Bách Lí ở thành phố Kim Châu, giờ bọn họ đột nhiên xuất hiện, lẽ nào có gì đó thay đổi sao?  

“Đúng vậy, tôi và bố tôi nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra nhà họ Bách Lí là gia tộc nào, trước đó không hề nghe nói tới gia tộc này’, Trương Bồi Sơn căn bản còn chưa từng nghe nói tới nhà họ Bách Lí, lúc này nói với giọng kỳ quặc: “Vả lại, trên thiếp mời còn mời tất cả các gia tộc ở thành phố Kim Châu. Cũng không biết nhà họ Bách Lí rốt cục là thần thành phương nào”.  

“Tôi không nhận được thiếp mời”, Đinh Dũng lắc đầu, cười nói: “Chắc chỉ mời những gia tộc có tiếng tăm thôi”.  

“Anh Đinh nói vậy đúng là chê cười chúng tôi rồi”, Trương Bồi Sơn cười khổ, “không nói tới những cái khác, chỉ riêng thành phố Kim Châu của chúng ta, chẳng ai qua mặt anh được cả”.  

“Anh có muốn tới đó xem không, nếu muốn thì tôi có thể đưa thiếp mời cho anh”, Trương Bồi Sơn đột nhiên thay đổi giọng.  

Đinh Dũng sững sờ, trong lòng không khỏi thắc mắc, anh hỏi: “Thiếp mời này có vấn đề gì không?”  

Theo lý mà nói thì Trương Bồi Sơn sẽ không hỏi như vậy vì hắn biết Đinh Dũng không thích những nơi đông người, thế nhưng hắn đột nhiên hỏi vậy khiến một người cẩn trọng như Đinh Dũng cảm nhận được có gì đó không ổn.  

“Tôi cho người gửi thiệp cho anh nhé, anh nhìn là biết”, Trương Bồi Sơn không trả lời Đinh Dũng mà nói nhấn mạnh lại một lần.  

Nghe vậy, mặt Đinh Dũng chợt nghiêm hẳn lại, anh hít vào một hơi thật sâu, nói: “Được, vậy cậu cho người mang thiệp tới cho tôi”.  

“Vâng, cứ vậy nhé, tôi phải thay thuốc rồi”, nói rồi, không đợi Đinh Dũng trả lời, Trương Bồi Sơn liền cúp máy.  

Đinh Dũng nheo mắt, Trương Bồi Sơn bất thường như vậy, rất có khả năng…người gửi thiệp chưa đi! Nếu như vậy thật thì việc gửi thiệp cho mình là ý của Trương Bồi Sơn hay ý của người gửi thiệp kia?  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng hít sâu, hiện giờ đúng là lúc anh đau đầu vì nhiều chuyện. Mọi thứ sắp thay đổi cho nên những gì dị thường bắt đầu xuất hiện.  

“Thôi bỏ đi, đến đâu tính đến đó, mình lại muốn xem xem nhà họ Bách Lí này rốt cục muốn làm gì”, Đinh Dũng cất điện thoại đi, quay người nhìn Hàn Phương Nhiên: “Thủ tục cũng làm sắp xong rồi, chúng ta thu dọn hành lý chuẩn bị về thôi”.  

“Vâng”, Hàn Phương Nhiên gật đầu: “Em phải nhanh chóng tới tập đoàn xem xem, cũng không biết công trình hiện giờ thế nào rồi”.  

“Phía tập đoàn còn có anh họ của con phụ trách, có vấn đề gì được chứ”, Lâm Hồng Ngạn trợn mắt với Hàn Phương Nhiên, tiếp tục nói: “Con phải giữ sức khoẻ, đợi cơ thể khoẻ mạnh rồi thì đi cũng không muộn”.  

Nghe Lâm Hồng Ngạn nói vậy, Hàn Phương Nhiên tái mặt, hỏi: “Cái gì cơ, công trình giao cho anh họ sao? Ông nội sao có thể để cho bọn họ phụ trách công trình chứ?”  

“Hỏng rồi, hỏng rồi”, Hàn Phương Nhiên sốt ruột, hận không thể đến tập đoàn luôn cho rồi.  

Cô quá hiểu Hàn Hàn, bảo hắn ta phụ trách công trình thì chẳng khác gì huỷ hoại tiền đồ của cả tập đoàn.  

“Không sao đâu, em ở nhà nghỉ ngơi đi, chiều anh đi xem xem”, Đinh Dũng giơ tay vuốt tóc Hàn Phương Nhiên mà không buồn để ý đến ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Hồng Ngạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play