Bọn chúng ở Hội Hắc Mã là vì muốn có cơm mà ăn, nếu như Trương Thiệu Thích có thể nói được làm được thì bọn chúng theo ai, ăn bát cơm của ai cũng có gì khác nhau đâu? Huống hồ hiện giờ bọn chúng còn sự lựa chọn nào khác sao?  

“Thiếu gia…”, Tư Đồ Ngọc cố gắng ngẩng đầu thẫn thờ nhìn cái xác Tư Đồ Phi bất lực nằm trên đất không còn hơi sức, miệng thở hổn hển.  

Ông ta nghĩ tới lời nói của gia chủ trước khi chết, khoé miệng méo xệch, thầm nhủ: “Thân là gia nô, phải bảo vệ an toàn cho chủ nhân, nếu không bảo vệ chu toàn thì không được liệt vào linh vị tổ tiên”.  

“Cấm liệt vào linh vị tổ tiên…gia chủ, Gia Ngọc tôi không thể bảo vệ thiếu gia an toàn”, hồi lâu, con mắt hoang hoải của Tư Đồ Ngọc mới chợt sáng lên. Ông ta nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng, rồi cũng sẽ có một ngày tao giết mày, báo thù cho thiếu gia.  

Nghĩ vậy, Tư Đồ Ngọc lại hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên lồm cồm bò dậy nghiến răng nhẫn nhịn nỗi đau bỏ trốn về phía xa.  



“Người đâu, đi…”, thấy Tư Đồ Ngọc bỏ trốn, Trương Thiệu Thích mặt mày biến sắc, có điều ông ta còn chưa nói hết câu thì Đinh Dũng đã khoát tay, nhìn bóng hình Tư Đồ Ngọc mà lên tiếng: “Thôi bỏ đi, tha cho ông ta một mạng”.  

Thấy được lòng trung thành của Tư Đồ Ngọc với chủ nhân, thấy được ông ta chính là truyền nhân kế thừa Liên Hoàn Chưởng của nhà họ Mã, Đinh Dũng cuối cùng vẫn lựa chọn tha cho ông ta một mạng.  

“Hy vọng Mã Gia Liên Hoàn Chưởng có thể được phát huy tiếp, không bị biến mất”, Đinh Dũng lắc đầu, hơn năm nghìn năm nay có quá nhiều tinh hoa võ đạo dần mất đi theo thời gian.  



Cho nên hiện giờ mới thiếu hụt Võ Đạo tinh tuý. Kể cả là hiện giờ, các nơi thay đổi, võ đạo dần phát triển hơn nhưng lại mất đi sự tinh tuý và thần thái.  

“Ông đi xử lý thế lực tàn dư của Hội Hắc Mã đi”, Đinh Dũng gật đầu với Trương Thiệu Thích, sau đó nói: “Tôi đi thăm Hàn Phương Nhiên và Trương Bồi Sơn”.  

Anh không có hứng thú với những thế lực trong thế giới ngầm ở thành phố Kim Châu, nếu không thì sống bao nhiêu năm như vậy, muốn trở thành Đế Vương chẳng qua cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi, vả lại có Trương Bồi Sơn ở đây, Đinh Dũng tin rằng nhà họ Trương sẽ không dễ dàng làm phản, những việc lặt vặt này giao cho bọn họ làm là được.  

Từ thời khắc này, cả thành phố Kim Châu hoàn toàn thay đổi, bước sang một trang mới, Hội Hắc Mã bá chủ một thời đã bị diệt trừ tận gốc, nhà họ Trương trong chốc lát trở thành lão đại trong thế giới ngầm ở thành phố Kim Châu.  

Tất cả các gia tộc sau khi biết được việc này thì đều sững sờ, có một số người có vẻ như ý thức được sự trỗi dậy không thể ngăn nổi của nhà họ Trương nên ngay hôm đó đã sai người mang quà tặng tới tận nơi, có những người hưng phấn thấy rõ, bá chủ một thời sụp đổ, há chẳng phải là thời cơ cho bọn họ lên ngôi?  

Đương nhiên mọi thứ để sau hãy nói, Đinh Dũng xử lý xong mọi chuyện thì lập tức tới bệnh viện chăm sóc Hàn Phương Nhiên.  

Sáng hôm sau, Đinh Dũng ngồi bên giường bệnh, đang nhắm mắt nghĩ cách điều trị cho Hàn Phương Nhiên thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh nhiễu loạn.  

Ngay sau đó liền thấy Hàn Thành Sơn và Lâm Hồng Ngạn không màng mọi ngăn cản bên ngoài mà hùng hổ xông vào.  

“Anh Đinh, bọn họ nói là bố mẹ của anh, cho nên…”, hai người thấy không cản nổi thì chỉ đành chạy vào, mặt mài hoang mang giải thích.  

Hôm qua bọn họ đã tận mắt chứng kiến sự dũng mãnh của Đinh Dũng, chỉ cần sức của một mình Đinh Dũng đã có thể sát phạt cả hàng trăm người của Hội Hắc Mã, mở đường máu, lập uy danh hiển hách.  

“Đinh Dũng, loại bỏ đi, trước đó cậu đi đâu hả?”, vừa vào tới cửa, Lâm Hồng Ngạn đã chỉ vào Đinh Dũng mà mắng chửi, “còn mấy tên khốn khiếp này, lại dám ngăn bà đây, còn nói bà đây là tạp vụ không cho vào”.  

“Ý cậu là gì, tôi trong mắt cậu chỉ là tạp vụ thôi phải không hả?”, Lâm Hồng Ngạn tức tối chỉ vào Đinh Dũng, không hề xem hiện giờ đang đứng ở đâu.  

Nghe vậy, Đinh Dũng cau mày, có điều anh cũng không quan tâm tới Lâm Hồng Ngạn mà nói với hai tên đàn em: “Không sao, các cậu ra ngoài trước đi”.  

“Vâng”, hai tên kia nghe vậy thì thở phào.  

“Ồ, còn anh Đinh cơ à? Cậu là cái thá gì?”, Lâm Hồng Ngạn liếc Đinh Dũng, hai tay chống hông mỉa mai: “Cậu có biết Hàn Phương Nhiên suýt chút nữa bị hại chết không mà lại chạy đi đâu hả? Giờ quay về lại làm bộ làm tịch, có bản lĩnh thì cậu đi trói mấy thằng vô lại hại Phương Nhiên đi?”  

“Những tên đó đã chết cả rồi”, Đinh Dũng thản nhiên đáp, “đây là bệnh viện, không cho phép lớn tiếng, mẹ chú ý một chút đi”.  

Từ sau khi Hàn Phương Nhiên xảy ra chuyện, Đinh Dũng thay đổi hẳn tính cách, nếu như trước đấy anh tuyệt nhiên không bao giờ nói lại Lâm Hồng Ngạn thì lúc này, dù cho những đường vân máu trong đôi mắt đã biến mất, nhưng trong lòng Đinh Dũng vẫn còn rất tức giận.  

Cơn tức giận đó như thể đã tồn tại từ trước, đột nhiên xuất hiện trong đầu Đinh Dũng giống như một loại ấu trùng, cho dù Đinh Dũng có kiểm soát thế nào thì cũng không thể kiểm soát được cơn tức giận đó, nó khiến anh rất dễ kích động.  

“Cậu còn dám chỉ trích tôi?”, Lâm Hồng Ngạn trợn mắt như thể không ngờ Đinh Dũng dám nói vậy. Cơn giận cứ thế bốc lên đầu bà ta. Hàn Thành Sơn thấy tình hình có vẻ không ổn nên vội ngăn Lâm Hồng Ngạn lại, sau đó cười nói với Đinh Dũng: “Đinh Dũng à, mẹ con gần đây vì việc của Phương Nhiên nên tâm trạng không được tốt, con quay về là tốt rồi”.  

Hàn Thành Sơn là một người hiểu biết, thân phận của Đinh Dũng không đơn giản, vả lại giờ con gái ông ta cũng đã được cứu về đây rồi, có gì mà phải cãi nhau, nên biết rằng căn nhà hiện giờ bọn họ ở, xe bọn họ đi đều là của Đinh Dũng, nếu khiến Đinh Dũng tức giận thì chẳng phải xong rồi sao.  

“Tình hình hiện giờ của Hàn Phương Nhiên sao rồi?”, Hàn Thành Sơn nhìn Hàn Phương Nhiên với đôi mắt nặng trĩu nỗi đau.  

“Con gái số khổ của mẹ ơi”, nghe Hàn Thành Sơn nói vậy, Lâm Hồng Ngạn đỏ hoe mắt, vội đi tới trước giường bệnh nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Hàn Phương Nhiên,, nghiến răng nhìn sang Đinh Dũng: “Tôi không quan tâm, cậu trả con gái lại cho tôi”.  

“Tình hình hiện giờ của Phương Nhiên không được ổn cho lắm”, Đinh Dũng hít sâu một hơi, không để ý tới Lâm Hồng Ngạn mà nhìn sang Hàn Thành Sơn: “Phần đầu của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, với trình độ chữa trị hiện giờ thì e rằng rất khó có thể khỏi hoàn toàn”.  

Nói tới đây, Đinh Dũng ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục: “Có điều bố mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi cho Phương Nhiên, không để cô ấy nằm giường bệnh cả đời”.  

Trên thực tế, trong lòng Đinh Dũng lại có một suy nghĩ khác. Đã muốn lấy dị quả làm phương án chữa trị thì phải thử nghiệm dị quả có tác dụng hay không cái đã, xem có khiếm khuyết gì không. Nếu như thật sự dùng đến dị quả thì phải tìm được dị quả tốt nhất, vì một khi ăn dị quả thì về cơ bản đã mất đi con đường tu luyện võ đạo, chỉ có thể đi trên con đường tiến hoá đến cuối cùng.  

“Cậu thì còn có thể có cách gì? Cậu cũng chẳng phải bác sĩ”, nghe vậy, Lâm Hồng Ngạn hắng giọng chỉ vào Đinh Dũng: “Tôi cảnh cáo cậu đừng có làm bừa, việc của bác sĩ chúng tôi sẽ nghĩ cách, không cần loại nghiệp dư như cậu nhúng tay vào”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play