Đinh Dũng và Kim Vô Đạo đến sân bay thì phát hiện không có chuyến bay về Giang Bắc. Nhìn máy bay đang đỗ bên ngoài, Đinh Dũng bỏ tiền thuê hẳn máy bay.
Sau nửa tiếng, sau khi được thẩm tra thông qua, một chiếc máy bay chỉ chở không đến mười người bay từ sân bay Bắc Cảnh tới.
Hành trình vốn chỉ có ba tiếng đồng hồ mà Đinh Dũng lại cảm thấy như trải qua cả nửa thế kỉ. Anh ngồi trong khoang hạng thương gia mà lòng như lửa đốt, nhìn ra tầng mây bên ngoài cửa sổ, lòng bất an mãi không thôi.
Điều anh sợ nhất chính là sinh li tử biệt. Hơn năm nghìn năm nay, hình ảnh Đinh Dũng đã ở trong lòng không biết bao nhiêu nữ nhân, chỉ là hiện giờ anh không còn nhớ rõ hình dáng bọn họ trông thế nào nữa. Có điều nỗi đau xé ruột xé gan khi phải trải qua thời khắc sinh li tử biệt lại vẫn tồn tại và hằn sâu trong anh.
Cuối cùng máy bay cũng sắp tới sân bay Kim Châu, hiện giờ đang trong quá trình chuẩn bị đáp đất.
“Sư phụ, lần này để con ở bên sự phụ”, Kim Vô Đạo đột nhiên nói với Đinh Dũng.
Đinh Dũng cau mày nhìn Kim Vô Đạo, anh còn chưa lên tiếng thì Kim Vô Đạo đã nói: “Bên cạnh con không ai chăm sóc cũng không được, vả lại cũng chỉ vài chuyện vặt, ta xử lý là được, không cần con phải ra tay”.
“Sau này hãy tính. Giờ con về trước đi, Giang Nam cũng có biến cố rồi, con phải về chủ trì đại cục đi”, Đinh Dũng hít sâu nhìn Kim Vô Đạo cười nói: “Bảo Tống Long đi theo ta”.
“Như vậy…cũng được ạ”, Kim Vô Đạo lắc đầu cười khổ, sau đó nhìn Tống Long: “Tống Long, nhất định phải làm tốt việc mà sư phụ giao cho, con nhớ chưa?”
“Vâng, sư phụ yên tâm ạ”, Tống Long vội gật đầu, trong ánh mắt rõ vẻ cảm kích.
Trước đó mặc dù Đinh Dũng từng ra tay nhưng cũng chỉ là đối phó với hạng tép riu, thế nhưng chuyến đi Bắc Cảnh lần này cậu ta đã tận mắt chứng kiến Đinh Dũng ra tay phá bỏ kết giới.
Tầng kết giới bên ngoài núi Phổ Lôi Nhĩ đến cả vị Đại Nhân của Phủ Thành Chủ cùng tầng cảnh giới với Kim Vô Đạo cũng không thể phá bỏ, thế mà Đinh Dũng lại có thể dùng một đòn mà phá bỏ kết giới. Thực lực như vậy chắc chắn đã vượt qua cảnh giới Tông Sư bình thường.
Lại thêm thân phận đặc biệt của Đinh Dũng, chính là Sư Tổ của cậu ta nên Tống Long sao có thể không cảm kích cho được.
Rầm, rầm, rầm… Đúng lúc này, máy bay rung động mạnh, sau một hồi chấn động, mới đáp đất và nhanh chóng trượt trên đường băng về phía trước.
Ra khỏi sân bay, Kim Vô Đạo dẫn theo người, từ biệt Đinh Dũng và Tống Long. Đinh Dũng nói không sai, hiện giờ cả Giang Nam đã rất loạn rồi. Kim Vô Đạo phải quay về chủ trì đại cục.
Hiện giờ về bề nổi ở Giang Nam thì Kim Vô Đạo vẫn đang có thể kiểm soát được, nhưng thế cục thay đổi, giờ là lúc dễ xảy ra vấn đề nhất.
Còn Đinh Dũng dẫn theo Tống Long, đi thẳng tới nhà họ Trương. Anh cần tìm Trương Bồi Sơn trước, hỏi rõ ngọn ngành.
Trên đường, mặt mày Đinh Dũng vẫn thâm trầm, toàn thân phát ra luồng khí tức lạnh lùng. Tống Long đi bên mà như ngồi trên đống kim châm. Nếu không phải Đinh Dũng cố ý kiểm soát sát khí thì e rằng Tống Long cũng chịu ảnh hưởng không hề nhẹ.
Còn lái xe taxi thì càng không phải bàn, chỉ thông qua gương chiếu hậu nhìn Đinh Dũng một cái thôi cũng suýt chút nữa sợ hãi mà ngồi phịch vào ghế, đâu dám nhìn thêm lần nào nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc mà tài xế đã đi tới gần nhà họ Trương. Đúng lúc này ở phía trước đột nhiên có một đám người chạy ra, lái xe phanh gấp khiến chiếc xe phụt ra đường khói trắng mới đỗ lại được.
“Vội đi đầu thai kiếp khác à?”, lái xe bực bội lẩm bẩm, rồi lại lén nhìn sang Đinh Dũng lần nữa, chỉ sợ cú phanh gấp của mình khiến Đinh Dũng phật lòng.
Cũng may không thấy Đinh Dũng có phản ứng gì. Trên thực tế cú phanh gấp này cũng chẳng thể ảnh hưởng đến Đinh Dũng, cơ thể anh còn không hề di chuyển.
Lúc này, ở đầu đường có một đám người tay cầm côn, tên nào tên nấy mặt mày đầy những vết thương. Đi đầu là một gã đàn ông trung tuổi khí chất. Mặc dù ông ta trông hãy còn trẻ nhưng vẻ từng trải trong đôi mắt lại thể hiện ra độ tuổi. Ông ta chính là Trương Thiệu Thích đang dẫn đám người lùi ra ngoài.
Ông ta nhìn về sau với vẻ mặt tôi độc. Vừa rồi ông ta nhận được thông tin từ Thôi Nguỵ, vì thông tin bị rò rỉ nên Trương Bồi Sơn mới bị giam trong viện, điều này khiến Trương Thiệu Thích lòng đau như cắt.
“Hội Hắc Mã đáng chết, ông mày không diệt chúng mày thì thề không làm người”, Trương Thiệu Thích mặt mày tôi độc, ông ta chỉ có một mình thằng con trai này thôi.
“Đuổi cho tao”
“Không được cho chúng nó chạy thoát”.
Trương Thiệu Thích vừa dẫn đám người lao đi thì liền nghe thấy tiếng quát tháo đằng sau. Ngay sau đó một đám người đuổi ra, trong tay cầm nào côn nào dao, số người ít nhất cũng phải nhiều gấp đôi bọn họ.
Thấy cảnh này, lái xe mặt mày tái mét, vội gạt số xe định lùi về sau, miệng hãy còn lẩm bẩm mắng chửi: “Giờ là thời nào rồi mà không ai quản thế này?”
Thế nhưng Đinh Dũng ngồi sau đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hai đám người bên ngoài cửa xe mà cau mày: “Dừng xe”.
“Hả? Bên ngoài…”, lái xe thẫn thờ.
“Chúng tôi xuống đây”, nói rồi, Đinh Dũng để lại một tờ tiền màu đỏ rồi lập tức đi ra ngoài.
Thấy Đinh Dũng rời đi, Tống Long vội đi theo. Lái xe nhìn theo hai người mà lẩm bẩm, cầm tờ tiền đỏ lên, sau khi xác nhận không phải tiền giả thì lập tức nhận ga rời đi, cũng không biết hắn ta sợ đắc tội với hai nhóm người kia hay sợ Đinh Dũng tìm mình đòi tiền thừa.
“Sư Tổ, sao vậy ạ?”, Tống Long không biết Trương Thiệu Thích, lúc này nhìn Đinh Dũng xuống xe thì vội hỏi: “Sư Tổ quen nhóm người kia sao?”
“Có bạn của ta ở đây”, Đinh Dũng nheo mắt hít sâu, nhanh chóng rảo bước về phía trước: “Đi, chúng ta đi xem xem”.
Trên thực tế, trong lòng Đinh Dũng vẫn không khỏi có phần do dự, cho dù Hội Hắc Mã trở lại, bố con Trương Bồi Sơn cũng không đến mức thảm như vậy mới phải. Trước kia, có thể cướp đi địa bàn trong tay Hội Hắc Mã ở thành phố Kim Châu mà hiện giờ sao có thể để kẻ khác đuổi đánh trong địa bàn của mình được?
Không kịp nghĩ nhiều, người của Trương Thiệu Thích đã bị đối phương đuổi tới nơi, Đinh Dũng vội kéo theo Tống Long chạy theo.
“Ha ha ha, Trương Thiệu Thích, lần này tôi xem ông chạy đi đâu”, một gã đàn ông to béo vỗ bụng, dẫn theo người chặn người phía Trương Thiệu Thích lại, cười lạnh lùng: “Không ngờ Trương Lão Đại lại rơi vào tay tôi”.
“Thằng lợn họ Phùng kia, không ngờ mày lại đầu quân cho Hội Hắc Mã”, Trương Thiệu Thích nghiến răng, nhìn chằm chằm tên béo trước mặt, trong ánh mắt rõ vẻ mỉa mai.
Tên béo này vốn dĩ là một tên cầm đầu thế lực nhỏ ở thành phố Kim Châu, cũng có chút bản lĩnh nhưng không có dã tâm nên trước kia chỉ ăn bám đàn em của Trương Thiệu Thích. Mặc dù không phải là một thế lực nhưng Trương Thiệu Thích rất coi trọng thực lực của tên này, vẫn luôn muốn thu nhận hắn làm đàn em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT