*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có tới đây”, Hàn Phương Nhiên mặt mày biến sắc, vội lùi sau hai bước nhưng căn phòng rộng thế này, đằng sau cô lại là cửa sổ, cô đã không còn đường lui nữa rồi.
“Làm gì à? Em nói làm gì nào?”, Viên Thiếu Khang với đôi mắt hừng hực đầy giảo hoạt xông về phía Hàn Phương Nhiên, túm lấy tay cô. Hắn bật cười: “Anh thích em lâu như vậy rồi mà em vẫn không cho anh cơ hội. Đêm nay anh sẽ cho em biết anh hơn thằng chồng ăn hại của em ở điểm nào”.
Nói rồi, Viên Thiếu Khang giống như con sói đói, bổ nhào về phái Hàn Phương Nhiên. Hàn Phương Nhiên giống như con cừu non không có sự giúp đỡ, muốn vùng vẫy nhưng lại không phải đối thủ của Viên Thiếu Khang.
“A!!! Cứu với”, Hàn Phương Nhiên thét lên, cố gắng đẩy đầu Viên Thiếu Khang đi.
Viên Thiếu Khang mắt đỏ lên, người hắn run lên, hơi thở gấp gáp. Hắn lột luôn áo khoác ngoài của Hàn Phương Nhiên ra.
Đúng lúc này, bên ngoài cánh cửa đột nhiên vang lên một loạt những âm thanh hối hả, ngay sau đó có người hét lên: “Thiếu, thiếu gia, lão gia bảo tôi tới gọi cậu xuống”.
“Chuyện gì?”, chuyện tốt bị ngắt giữa chừng, Viên Thiếu Khang cau mày, hắn quay phắt đầu lại như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ ngáng đường.
Nghe giọng nói tức tối của Viên Thiếu Khang, người bên ngoài cánh cửa run giọng nói: “Lão, lão gia nói có một vị khách quan trọng tới, bảo cậu tiếp đón”.
“Ừm? Khách gì mà quan trọng?”, Viên Thiếu Khang ngỡ ngàng, đôi mắt hắn lại quay về như vẻ thường ngày.
Từ sau khi Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã quay về, nhà họ Thiết vì gia chủ mất tích nên bị đá ra khỏi thế cục, do vậy mà nhà họ Viên mới như diều gặp gió. Bố hắn ta càng được lợi hơn. Người được Viên Thiên Hàng gọi là vị khách quan trọng thì nhất định không phải kẻ tầm thường.
“Hừ, đợi lát nữa về tôi xử lý”, nghĩ tới đây, Viên Thiếu Khang lại hắng giọng. Hắn giơ tay vỗ vào bộ mông căng tròn của Hàn Phương Nhiên nhưng bị Hàn Phương Nhiên dùng tay hất ra. Hắn tức tối giáng luôn cho Hàn Phương Nhiên cái bạt rồi lạnh lùng nói: “Con đĩ, cô cứ đợi đấy cho tôi. Đợi lát nữa tôi cho cô biết thế nào gọi là lễ độ”.
Nói rồi, Viên Thiếu Khang chỉnh lại quần áo, kéo cửa đi ra. Sau khi thấy kẻ đứng ngoài cửa, hắn ném lại một câu: “Trông cửa cho cẩn thận, không được phép cho ai vào”.
“Vâng, thiếu gia yên tâm”, người kia nghe vậy thì lập tức gật đầu.
Sau khi khoá cửa xong xuôi, Viên Thiếu Khang mới yên tâm xuống tầng. Vừa đi tới cửa cầu thang, hắn liền nghe thấy giọng cười sảng khoái vang lên. Vừa nghe giọng đó, Viên Thiếu Khang đã ngỡ ngàng, đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một bóng hình. Hắn vội chỉnh lại quần áo lần nữa rồi rảo bước nhanh hơn ra ngoài.
Trên băng ghế sofa ở tầng một của biệt thự, hai người đàn ông trung tuổi đang ngồi đó, một người trong đó chính là gia chủ nhà họ Viên Viên Thiên Hàng. Trông ông ta lúc này phong độ hơn trước rất nhiều, mặt mày tươi rói.
Người đàn ông trung tuổi còn lại ăn mặc giản dị, dáng người cao ráo, mặc dù đầu tóc đã có sợi bạc nhưng khuôn mặt lại không hề có nếp nhăn. Nếu như chỉ nhìn nước da thì rõ ràng trông còn trẻ hơn Viên Thiên Hàng vài phần.
“Bác Tư Đồ, sao bác lại đến rồi ạ. Thiếu Khang không đón bác được từ xa, xin bác lượng thứ ạ”, Viên Thiếu Khang nhanh chóng đi tới nói với người đàn ông ăn vận giản dị kia rồi chắp tay lạy.
“Đêm muộn bác tới đây, chỉ cần bố con cháu không quở là may rồi”, Tư Đồ Phi nhìn Viên Thiếu Khang với ánh mắt tán thưởng nói: “Được lắm, mới đó mà đã củng cố được thực lực rồi”.
“Haiz…lần này cũng may có anh Tư Đồ đem dị quả về, nếu không thì Thiếu Khang khó mà lên được cảnh giớ võ sĩ”, nghe Tư Đồ Phi nói vậy, Viên Thiên Hàng bật cười đáp: “Vả lại, vốn dĩ lần này là em mời anh tới. Nếu không phải có chuyện cần bàn bạc với anh thì em cũng không mời anh đến lúc đêm hôm thế này”.
“Ồ? Có việc gì mà quan trọng vậy? Nói ra anh xem”, Tư Đồ Phi nhếch miệng cười, nhìn Viên Thiên Hàng.
Tư Đồ Phi là Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã mất tích trước đó. Trước đó, khi ông ta tìm một con tê tê trong núi Phong Long thì đi lạc vào một hang động kỳ lạ. Không ngờ bị nhốt luôn trong đó, nhưng vô tình ông ta lại phát hiện ra thứ dị quả sinh trưởng trên tường đá. Loại quả này có thể tăng tiến thực lực. Thế rồi ông ta dựa vào loại quả này mà tăng tiến từ võ sĩ Đỉnh Phong lên Võ Học Đại Sư.
Lần này núi Phong Long sụt lún nên Tư Đồ Phi mới có cơ hội thoát thân. Sau khi ra khỏi núi, ông nghe nói Hội Hắc Mã bị nhà họ Trương ép đến mức lụi bại. Ông ta lập tức dẫn người đánh tới tận cửa. Nếu không phải người của nhà họ Trương bỏ trốn nhanh thì chắc chắn đã bị trừ khử tận gốc rồi.
Điều đáng tiếc là, sau khi ăn dị quả kia một lần thì liền mất đi tác dụng. Kể cả ăn thêm nhiều lần thì cũng chỉ có thể tiến hoá một lần thực lực.
“Việc lần này cũng có liên quan tới dị quả”, đúng lúc này, Viên Thiên Hàng đột nhiên lên tiếng.
Ông ta dứt lời, Tư Đồ Phi và Viên Thiếu Khang lập tức quay sang nhìn, đặc biệt là Tư Đồ Phi, sau khi tiến hoá nhờ dị quả, ông ta đã bị chặn đứng con đường tăng tiến thực lực. Thực lực của ông ta trong hơn một năm không thể tăng thêm. Lúc này sau khi nghe thông tin về dị quả, ông ta sao có thể không hưng phấn cho được.
“Mau nói đi”, Tư Đồ Phi sốt ruột.
Thấy bộ dạng nóng lòng của Tư Đồ Phi, Viên Thiên Hàng lại cười thần bí: “Em biết được một thông tin, lần này tứ đại danh sơn ở Giang Bắc dị biến đều liên quan tới dị quả”.
“Thế giới sắp thay đổi rồi”, nói tới đây, Viên Thiên Hàng lại nhìn cả hai người rồi khẽ giọng: “Theo như tin tình báo mà em biết thì trước khi chỗ chúng ta xảy ra biến cố, ở Bắc Cảnh đã xảy ra biến cố trước vài năm rồi”.
“Hai người nghĩ mà xem…”, Viên Thiên Hàng còn chưa nói xong nhưng ý tứ thì lại dẫn theo vô số giả thuyết.
“Ý bố là Bắc Cảnh rất có khả năng xuất hiện nhiều dị quả hơn?”, nghe Viên Thiên Hàng nói vậy, Viên Thiếu Khang lập tức đứng dậy suýt chút nữa thì nhảy dựng lên vì quá phấn khích.
Tư Đồ Phi mặc dù không nói ra nhưng trong ánh mắt ông ta rõ vẻ mong chờ. Nếu như có thể có thêm dị quả khác thì thực lực của ông ta rất có thể được đột phá thêm lần nữa, tới lúc đó cả Giang Bắc này, thậm chí cả Hoa Hạ còn ai có thể là đối thủ của ông ta được?
“Tư Đồ Phi ta nhất định phải đứng lên từ đây”, nghĩ tới đây, Tư Đồ Phi nhìn Viên Thiên Hàng, nói: “Thông tin này có chuẩn không? Chú phái người đi điều tra, nếu đáng tin… thì nghĩ cách tới Bắc Cảnh một chuyến”.