“Tiểu Thư”, thấy Tuyết Báo lao tới, bốn người còn lại ngỡ ngàng, vội ghé sát tới bên Lý Uyển.  

Thiên Nhãn của Lý Uyển không phải nói mở là mở được, vả lại còn phải thi triển trong tình cảnh ép buộc, lúc này vẫn đang trong quá trình ấp ủ. Thấy Tuyết Báo lao tới, trong mắt cô ta tỏ vẻ tuyệt vọng. Cô ta nghĩ tới lời khuyên nhủ của bố mình mà không khỏi cảm thấy hối hận.  

Không phải cô ta hối hận vì đang lầm trong cảnh nguy hiểm mà hối hận vì không nghe lời bố mình, nếu không thì cũng sẽ không khiến tộc người của mình chết thảm.  

Trước khi bắt đầu cuộc Vây Bắt, bố cô ta từng thám thính động thái của Phủ Thành Chủ vì vậy đã cảnh cáo người trong tộc, lần Vây Bắt này, nhà họ Lý lựa chọn rút lui, thế nhưng Lý Uyển chưa từng tới núi Phổ Lôi Nhĩ nên mới đưa ra chủ ý, tự dẫn người đi.  

“Bố cô ta đúng rồi”, Lý Uyển tuyệt vọng, trong lòng không khỏi thở dài.  



Nghĩ tới mình là anh tài trong lớp trẻ nhà họ Lý, ngoài anh trai ra thì cô ta là người ưu tú nhất rồi, không ngờ hôm nay lại phải chết ở đây. Lý Uyển nhắm mắt, chấp nhận số phận.  

Cho dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ nổi Tuyết Quái ở đây lại mạnh như vậy, căn bản không phải là cảnh giới mà một người như cô ta có thể địch lại được.  

Thế nhưng đúng lúc này, bên tai cô ta chợt vang lên tiếng gió rít, ngay sau đó, cô ta liền cảm thấy luồng khí tức ấm nồng ập đến khiến cô ta chợt bay lên.  

Giây phút sau đó, một tiếng động mạnh xuất hiện. Lý Uyển vội mở mắt, chỉ thấy trên mặt đất, con Tuyết Báo kia nện xuống đất tạo thành một hố sâu. Bốn người trong tộc của cô ta chỉ hai người còn sống, hai người còn lại đều bị đánh bay ra ngoài, không rõ sống chết.  



“Anh, là anh” cô ta vội quay đầu thì trông thấy vẻ mặt kiên định của Đinh Dũng.  

Đinh Dũng đặt một tay lên hông cô ta, tay còn lại đặt sau lưng cô ta rồi nhanh chóng lùi ra khỏi đó mười bước và đáp đất một cách nhẹ nhàng. Anh điềm tĩnh nói: “Đứng ở đây, đừng cử động”.  

Dứt lời, Đinh Dũng thả Lý Uyển ra, chân khẽ đạp xuống đất, cả cơ thể anh nhảy vọt lên cao giống như mũi tên lao về phía con Tuyết Báo ở phía trước.  

Con Tuyết Báo nhìn Đinh Dũng chằm chằm, cơ thể nó cong lên, nó nhe răng để lộ hàm răng sắc nhọn, trong đôi mắt màu đỏ như máu kia còn mang theo hung tính đầy sát khí.  

“Cẩn thận, nó rất mạnh”, mặt Lý Uyển đỏ bừng lên, trông thấy Đinh Dũng lao đi, cô vội hét lớn.  

Đinh Dũng tăng nhanh tốc độ như thể không coi con Tuyết Báo này ra gì, trên thực tế thì anh cũng không hề sợ nó.  

Con này có lẽ có lực tấn công lớn, thân thủ cường tráng nhưng trên thực tế thì thực lực tổng hoà lại cũng không bằng con gấu trắng trước đó anh gặp. Đinh Dũng đương nhiên sẽ không sợ nó.  

Đúng lúc này, con Tuyết Báo di chuyển, tốc độ nhanh như điện. Nó di chuyển sang bên, bốn chân dùng lực dậm mạnh rồi lao vào Đinh Dũng.  

Đinh Dũng nheo mắt nhìn, giây phút con Tuyết Báo xông đến, anh né người. Con Tuyết Báo chạm vào vạt áo Đinh Dũng, cả hai bên cứ thế sượt qua nhau. Cơ thể Đinh Dũng đột nhiên xoay lại bất ngờ, túm chặt lấy chân sau con Tuyết Báo rồi giật thật mạnh.  

Cơ thể con Tuyết Báo vừa nhảy dựng lên thì bị Đinh Dũng giật phăng xuống khiến nó ngã nhào ra đất. Cảnh tượng này rất nguy hiểm. Cơ thể Đinh Dũng còn không bằng một phần ba con Tuyết Báo thế nhưng trong cơ thể mảnh mai đó lại như bao hàm sức mạnh vô cùng lớn, chỉ cần vung tay cũng khiến nó bổ nhào ra đất.  

Sau khi con Tuyết Báo ngã ra đất, Đinh Dũng không cho nó thêm cơ hội phản kháng, cứ thế bổ vào sau gáy nó, một âm thanh vang lên mà chỉ Đinh Dũng mới nghe thấy.  

Vừa rồi con Tuyết Báo còn vùng vẫy trên đất thì lúc này đã bị một đao của Đinh Dũng chặt gãy xương cổ. Cơ thể to kệch của nó lập tức mất đi khả năng chống đỡ, cứ thế nhũn người trên mặt đất.  

Sau khi trảm sát con Tuyết Báo, Đinh Dũng cau mày, đi tới bên cạnh nó, cuối cùng, anh dùng đao rạch, tạo thành một vết thương dài trên cơ thể nó. Đinh Dũng giơ tay móc vào trong cơ thể nó rồi rút ra một viên hình tròn màu xanh lục to bằng đầu ngón tay.  

“Không ngờ đã thành Nội Đan rồi, có điều vẫn còn yếu, so với Nội Đan của quái thú luyện khí thì còn yếu hơn nhiều”, Đinh Dũng nhìn viên hình tròn màu xach trong tay mà tự nhủ.  

Đây là Nội Đan trong cơ thể yêu thú, giống với Kim Đan của võ sĩ luyện khí, đều là thứ có thể chứa cả tu vi và linh khí của người tu luyện, thế nhưng con Tuyết Báo này rõ ràng đã có thực lực Đại Sư rồi mà Nội Đan lại không bằng của yêu thú trong thời kỳ luyện khí.  

“Chẳng trách linh trí của nó thấp kém”, sau khi cất viên hình tròn màu xanh biếc kia đi, Đinh Dũng hất tay vẩy đi máu đang dính trên người rồi nhìn sang Lý Uyển vẫn đang thừ người tại chỗ mà điềm tĩnh nói: “Tôi muốn biết núi Phổ Lôi Nhĩ rốt cục xảy ra chuyện gì?”  

Lý Uyển là truyền nhân trong tứ đại gia tộc, có lẽ cô ta biết nhiều hơn người trong nhà họ Phùng một chút.   

Nghe Đinh Dũng nói vậy, Lý Uyển vừa từ trạng thái kích động định thần trở lại nên trong mắt hãy còn kinh ngạc. Cô ta nhìn Đinh Dũng như đang nhìn một quái vật, hồi lâu mới đáp: “Anh, anh rốt cục có thực lực gì mà chỉ cần một đòn đã giết được Tuyết Quái với cảnh giới Đại Sư?”   

“Cái này thì cô không cần phải biết”, Đinh Dũng nhìn Lý Uyển. Không đợi cô ta lên tiếng mà hỏi lại lần nữa: “Cô biết những gì thì nói ra đi”.  

“Tôi cần biết ở đây rốt cục xảy ra chuyện gì”, Đinh Dũng chắp tay ra sau, khuôn mặt rõ là của một người thanh niên nhưng lại mang theo sự từng trải.  

Lý Uyển hít sâu một hơi, cảm nhận được ánh mắt Đinh Dũng nên dần hồi phục lại trạng thái: “Tôi cũng không rõ lắm, Tuyết Quái ở đây trước kia rất bình thường, thế nhưng lần này ở đây lại như xảy ra biến cố, đột nhiên chúng mạnh lên rất nhiều”.  

“Tôi nghi rằng dị quả ở đây đã thăng thêm một cấp”, nói tới đây, Lý Uyển cau mày.  

Nghe vậy, Đinh Dũng cũng cau mày, lại thăng thêm một cấp, lẽ nào sự sinh trưởng của dị quả lại giống với linh dược.  

“Cảnh giới của cô cũng do ăn dị quả mà có phải không?”, Đinh Dũng lên tiếng hỏi, “bao gồm cả Thiên Nhãn Thần Thông của cô cũng do ăn dị quả mà có?”  

“Không sai, bố tôi từng có một Thiên Thần Quả hái được ở đây, bố tôi không nỡ ăn nên để lại cho tôi”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Lý Uyển trầm ngâm một lúc rồi nói với giọng tự hào: “Sau khi tôi ăn nó thì có được Thiên Nhãn Thần Thông”.  

“Ừm, chẳng trách mà yếu như vậy”, Đinh Dũng gật đầu nói.  

Thiên Nhãn Thần Thông ở thời Thượng Cổ cũng là Đại Thần Đông uy danh lẫy lừng, Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân từng luyện Thiên Nhãn Thần Thông, dựa vào một mắt Thiên Nhãn mà đánh tan được kẻ thù.  

“Ừm”, Lý Uyển cau mày quay đầu liếc nhìn Đinh Dũng, lạnh giọng nói: “Anh là ai mà dám mạo phạm Thượng Tộc? Đáng tội gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play