“Ông dám!”, nghe Nam Vọng Kim nói vậy, người đàn ông để râu quai nón lập tức đứng dậy chỉ vào Nam Vọng Kim mà gằn: “Ông dám làm vậy, lẽ nào không sợ chúng tôi tố cáo ông với thủ thành?”
“Các người còn dám tố cáo tôi? Vậy thì càng không thể để các người sống”, nghe người đàn ông để râu quai nón nói vậy, Nam Vọng Kim bật cười tôi độc, dẫn theo đám người đi tới.
Đinh Dũng cau mày. Mặc dù anh không hề có thiện cảm với Trần Phong nhưng những người còn lại lại không có ác ý. Thấy Nam Vọng Kim dẫn người tới, Đinh Dũng hít sâu, nói: “Dừng tay”.
“Các người dựa vào đâu mà đòi đuổi chúng tôi đi?”, Đinh Dũng hắng giọng rồi lãnh đạm nói: “Còn muốn dùng chúng tôi làm mồi nhử? Ông không sợ đụng vào người không nên đụng tới sao?”
“Ha ha, không nên đụng tới?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Nam Vọng Kim bật cười, đảo mắt nhìn đám người một lượt: “Một đoàn thương nhân cỏn con không đáng để Nam Vọng Kim tôi coi trọng”.
“Cái gì? Các người là người tộc Nam Vọng?”, người đàn ông để râu quai nón biến sắc, nhìn Nam Vọng Kim chằm chằm, mặt mày khó coi: “Nam Vọng Kim, tôi từng nghe nói ông là thủ hạ của Nam Vọng Tiêu đại nhân”.
“Nam Vọng Tiêu đại nhân? Chính là đại nhân đảm nhiệm chức trong chủ phủ thành?”, những người trong đội thương nhân tái mét mặt. Danh tiếng của Nam Vọng Tiêu quá lẫy lừng. Kể cả đến Trần Phong cũng không khỏi hít sâu, nhìn Nam Vọng Kim với ánh mắt không sao tin nổi.
Mặt mày Nam Vọng Kim rõ vẻ đắc ý, nhìn những thành viên đội thương nhân với ánh mắt khó chịu: “Không ngờ các người còn biết tướng lĩnh. Không sai, tôi chính là em trai ruột của đội trưởng đội bảo vệ thành thứ hai mươi dưới sự lãnh đạo của tướng lĩnh”.
Nói tới đây, mặt Nam Vọng Kim nở nụ cười cao ngạo như thể thân phận này khiến ông ta có thể tự cao hơn hẳn.
Đinh Dũng nghe vậy thì vẻ mặt rõ vẻ cổ quái. Mối quan hệ thì rõ xa. Thế nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, đặc biệt là mấy người phía đội thương nhân nghe xong thì suýt chút nữa quý phịch xuống đất.
Theo bọn họ thấy thì chỉ cần có liên quan tới đại nhân Nam Vọng Tiêu thì cho dù là mối quan hệ hết sức đơn giản cũng vẫn không phải là người mà bọn họ có thể đụng đến.
“Chúng ta, chúng ta đi”, người đàn ông để râu quai nón nghiến răng, đứng dậy đỡ lấy Trần Phong rồi nói với Nam Vọng Kim: “Chúng tôi đi là được”.
“Hừ”, Nam Vọng Kim hắng giọng mỉa mai chỉ vào vài người ở bên, nói: “Còn ngây ra đấy làm gì, mau dọn dẹp sạch sẽ nơi này”.
“Nam Vọng Kim, ông còn chưa thu dọn xong à?”, đúng lúc này, Nam Vọng Thu dẫn Bắc Dã Xuân đi vào.
Hai người vừa bước vào ngôi miếu cũ liền trông thấy mấy người phía Trần Phong tiến tới đón. Bắc Dã Xuân vốn chỉ đảo mắt một lượt liền ngỡ ngàng phát hiện ra giọng nói rất quen thuộc, cô ta lập tức hét lên: “Đợi đã”.
“Mấy người đợi đã”, Bắc Dã Xuân dứt lời thì vội đi tới phía mấy người chỗ Trần Phong rồi dừng lại. Đinh Dũng đứng sau bọn họ, cau mày nhìn về phía sau. Sau khi thấy Bắc Dã Xuân thì mặt mày đột nhiên biến sắc, trong lòng thầm nhủ tại sao cô ta lại ở đây.
Bắc Dã Xuân chính là cô gái Bắc Cảnh mà Đinh Dũng gặp khi còn ở Kim Châu. Không ngờ lại có thể gặp được cô ta ở đây. Lúc này, Bắc Dã Xuân cũng nhận ra Đinh Dũng, cô ta lập tức chỉ vào Đinh Dũng, nói: “Anh, quay người lại cho tôi”.
“Tôi”, Đinh Dũng cúi đầu ho hắng một tiếng.
“Ngẩng đầu lên cho tôi xem”, thấy Đinh Dũng cúi đầu, Bắc Dã Xuân hắng giọng chỉ vào Đinh Dũng: “Tôi biết là anh rồi, đừng trốn nữa”.
“Không ngờ con mắt của cô lại tinh tường như vậy”, Đinh Dũng cười bất lực, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Dã Xuân.
“Thế nào? Xuân Nhi quen bọn họ sao?”, nghe Đinh Dũng và Bắc Dã Xuân nói chuyện, Nam Vọng Thu cau mày, vẻ mặt không mấy tự nhiên: “Hai người có mối quan hệ thế nào?”
“Chính là anh ta. Anh Thu, anh có nhớ khi em còn ở Giang Bắc bị người ta đánh không? Chính là hắn ta. Chính hắn ức hiếp em”, Bắc Dã Xuân tỏ vẻ ấm ức, bĩu môi nhìn Nam Vọng Thu.
Nam Vọng Thu nghe vậy thì chợt biến sắc. Vốn dĩ cậu ta muốn theo đuổi Bắc Dã Xuân, sao có thể để người con gái của mình chịu ấm ức được. Cậu ta lập tức hắng giọng: “Được, hoá ra là mày, dám ức hiếp em gái Xuân Nhi, người đâu, bắt hắn lại”.
“Các người đừng làm bừa”, đúng lúc này, người đàn ông để râu quai nón nghiến răng kéo Đinh Dũng về sau, nhìn Nam Vọng Thu nói: “Các người là người của tộc Nam Vọng phải không? Chúng tôi nhường chỗ này lại là được, đừng có ức hiếp người quá đáng”.
“Ức hiếp người quá đáng? Ông nói tôi ức hiếp người quá đáng?”, Nam Vọng Thu vừa nghe vậy thì liền chắp tay ra sau, nheo mắt nói bằng giọng khinh khỉnh: “Tôi ức hiếp ông đấy, thì sao nào?”
“Tôi là bạn của Lạc Trường Minh, cậu…”, người đàn ông để râu quai nón nghiến răng nhìn về phía Nam Vọng Thu.
Thế nhưng anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Nam Vọng Thu ngắt lời. Nam Vọng Thu nhướng mày, hỏi: “Lạc Trường Minh? Một gia tộc hạng hai mà cũng xứng để tôi phải nể mặt?”
“Cậu?”, người đàn ông để râu quai nón tái mặt. Anh ta không ngờ rằng tên này lại không hề nể mặt mình như vậy. Dù gì thì nhà họ Lạc cũng có chút tiếng tăm ở thành Phổ Lôi Nhĩ, nói cái tên Lạc Trường Minh ở thành Phổ Lôi Nhĩ thì có ai không biết chứ?
Thế nhưng tên này lại coi thường Lạc Trường Minh như vậy. Người đàn ông để râu quai nón cũng là người nhà họ Lạc, lúc này nghe vậy thì không khỏi tức giận: “Nhà họ Lạc chúng tôi nhiều năm trước dù gì cũng là một trong tứ đại gia tộc, cho dù bây giờ không còn được như xưa nữa nhưng cũng không phải hạng tiểu bối như cậu có thể sỉ nhục”.
“Anh dám phản bác lời tôi nói?”, ai ngờ người đàn ông để râu quai nón vừa nói dứt lời thì Nam Vọng Thu đã nheo mắt lại, nhìn anh ta chằm chằm: “Quỳ xuống”.
“Anh”, Nam Vọng Thu hắng giọng: “Tôi bảo anh quỳ, anh muốn chết phải không hả?”
“Tiếu tộc trưởng của chúng tôi bảo cậu quỳ, không hiểu tiếng à?”, Nam Vọng Kim đi tới, rút con dao ra, nói với giọng sát khí đằng đằng: “Các người là cái thá gì, còn không mau quỳ xuống?”
Dứt lời, Nam Vọng Kim tung chân đạp vào bụng của người đàn ông để râu quai nón, muốn ép anh ta quỳ xuống.
Người đàn ông râu quai nón không những kinh nghiệm phong phú mà thực lực cũng không vừa. Lúc này, cảm nhận được ý đồ của Nam Vọng Kim nên hai chân lập tức dịch chuyển, dễ dàng né được thế tấn công của Nam Vọng Kim, sau đó anh ta dùng đầu gối chọi lại, chặn được cú đá của Nam Vọng Kim.
“Lần này các người xong rồi. Lần trước dám đánh người của tôi, lần này tôi cho các người sống không được, chết không xong”, Bắc Dã Xuân hắng giọng chỉ vào Đinh Dũng mà nạt nộ: “Người đâu, lôi hắn xuống cho tôi”.
“Vâng”, nghe Bắc Dã Xuân ra lệnh, thuộc hạ lập tức tiến lên trước bao vây lấy Đinh Dũng.
“Không liên quan tới mọi người. Bọn họ nhằm vào tôi”, Đinh Dũng vỗ vai người đàn ông để râu quai nón, sau đó đứng chắn phía trước mọi người, nói giọng lãnh đạm: “Không liên quan đến bọn họ, cho bọn họ đi khỏi đây đã”.
“Tiểu tử, tao thấy mày cũng có nghĩa khí đấy. Đã vậy thì đừng trách tao tàn nhẫn”, nói tới đây, Nam Vọng Thu lại bật cười một cách quái dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT