Có thể nhận ra Hàn Tông Khôn đã tức giận vì dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không nên để người ngoài biết. Nếu thật sự làm rõ mọi việc trước mặt mọi người thì nhà họ Hàn sau này đừng mong có chỗ đứng ở thành phố Kim Châu nữa.
Nhưng Đinh Dũng lại không nghĩ như vậy, anh không chỉ giúp Hàn Phương Nhiên có chỗ đứng trong nhà họ Hàn mà còn muốn giúp cô ngày càng phát triển hơn, nếu không thì cứ cầm những chiếc hộp không này thì còn tác dụng gì nữa?
“Không có quy tắc không thành luật, cháu nghĩ ông vẫn nên bắt ra kẻ trộm trước mặt nhiều người thì mới có thể có câu trả lời cho khách quan được”, nói tới đây, Đinh Dũng lại nhếch miệng cười: “Cháu nghĩ các vị cũng không muốn rời đi trong sự dị nghị”.
“Hừ, tiểu tử này nói năng lanh lợi, cậu ta nói cũng không sai, chúng tôi không muốn mang tiếng đi ra khỏi nhà họ Hàn. Chú Hàn, chú bắt trộm đi thôi, để chúng tôi còn yên tâm”.
“Đương lúc chúng tôi cũng muốn xem xem rốt cục là ai lại dám giở trò trong nhà họ Hàn như vậy”, nghe ông già râu bạc nói vậy, những người cùng bàn với ông ta đứng dậy hùa theo.
Hàn Tông Khôn nóng mặt, thấy việc này không thể ém xuống nên chỉ đành hắng giọng nói: “Võ Nhi, từ sau khi sính lễ chuyển tới nhà ta có những ai đã từng tới căn phòng để sính lễ?”
Cửa nhà vẫn luôn được khoá, không thể nào có người nào âm thầm vào được, chắc chắn khi có người khi vào đây đã âm thầm lấy đồ đi.
Nghe bố mình hỏi, Hàn Thành Võ vội chắp tay, hạ giọng nói: “Từ sau khi sính lễ được đem tới, chỉ có, chỉ có anh Tư và anh Ba vào trong đó”.
Nói tới đây, Hàn Thành Võ quay đầu nhìn sang Hàn Thành Văn, thấy Hàn Thành Văn vẫn mặt mày tự tin mà ông ta không khỏi cau mày. Lẽ nào là anh Ba làm?
“Haiz, chú Năm chú nói cũng phải biết đạo lý chứ. Tôi có vào trong đó nhưng không hề đụng vào chỗ sính lễ, chỉ là giúp bố lấy đồ thôi”, Hàn Thành Văn còn chưa lên tiếng thì Hàn Thành Quý đã nói trước.
Hàn Thành Quý mặt mày tỏ vẻ bị oan. Hôm qua ông ta có vào phòng để đồ nhưng căn bản không đụng tới sính lễ vì ông ta biết chỗ sính lễ này không thể tặng cho con gái ông ta được vì vậy để tránh chuốc hoạ vào thân, ông ta còn không buồn nhìn chỗ sính lễ này.
“Anh Ba, anh có ý gì vậy?”, Hàn Thành Văn nghe Hàn Thành Quý nói xong thì thay đổi thái độ. “Lẽ nào anh cho rằng em lấy?”
“Hàn Thành Văn tôi là người thế nào mọi người đều biết. Tôi chưa bao giờ làm việc gì phải hổ thẹn cả”. Hàn Thành Văn lên giọng, sau đó nhìn sang Hàn Tông Khôn, khom người: “Bố ạ, xin bố làm rõ, con tuyệt đối không đụng tới sính lễ”.
Nghe hai đứa con mình nói vậy, Hàn Tông Khôn cũng cau mày. Cho dù là đứa con nào của ông ta lấy thì hôm nay ông ta cũng phải mất mặt là cái chắc rồi.
Đúng lúc này đột nhiên Hàn Châu Nhi lên giọng: “Các vị, chúng ta đều bị mớm lời rồi. Ai nói nhất định là chúng tôi lấy? Người vào phòng để sính lễ không chỉ có hai nhà chúng tôi”.
“Cháu có ý gì?”, Hàn Thành Võ cau mày.
“Chú Năm, chú đừng hiểu nhầm, cháu đương nhiên không nói chú”, thấy Hàn Thành Võ cau mày, Hàn Châu Nhi vội giải thích.
Mặt cô ta hơi tái đi nhưng lúc này trong ánh mắt lại rõ vẻ tôi độc. Cô ta nhìn chằm chằm vào hai vợ chồng Hàn Thành Sơn: “Vừa rồi hai bác ấy cũng vào, ai biết được có phải là hai bác ấy cố ý giấu đồ hại nhà chúng cháu không, vả lại…chúng ta còn chưa vào trong kiểm tra thì ai biết được có phải là thiếu đồ thật hay không?”
Hàn Châu Nhi dứt lời, tất cả mọi người đều bắt đầu xôn xao.
Đúng vậy, bọn họ vừa rồi hoàn toàn bị Đinh Dũng mớm lời, còn chưa vào kiểm tra, sao có thể biết được có thiếu đồ thật hay không?
“Hàn Châu Nhi, cháu ý gì đấy hả, lẽ nào bác còn có thể lừa mọi người?”, Hàn Thành Sơn đỏ bừng mặt nhìn Hàn Châu Nhi.
“Sao không thể được ạ? Bác cũng có phải là chưa từng lừa dối đâu?”, thế nhưng Hàn Châu Nhi lại không hề nể mặt Hàn Thành Sơn, cứ thế nói năng thẳng thừng.
Cô ta dứt lời, xung quanh bắt đầu có không ít người nhớ lại vụ trộm chấn động Kim Châu năm xưa. Tập đoàn Hàn Thị hao tổn hàng triệu nhân dân tệ, mọi mũi dùi đều chĩa về phía Hàn Thành Sơn. Mặc dù không có chứng cứ rõ ràng nhưng cuối cùng Hàn Tông Khôn vẫn đuổi Hàn Tông Khôn ra khỏi cửa.
Đây là lý do vì sao bốn người anh em của Hàn Thành Sơn có thể vào tập đoàn với chức vụ cao mà chỉ mình ông ta làm chức cỏn con.
“Cháu, cháu nói năng hàm hồ”, Hàn Thành Sơn tức tối ra mặt.
Thấy Hàn Châu Nhi định tiếp tục lên tiếng, Đinh Dũng đột nhiên đi tới cười nói: “Dây chuyền vàng trên cổ em Châu Nhi cũng đẹp đấy, có thể cho anh mượn xem không?”
“Ừm? Anh định giở trò gì hả?”, Hàn Châu Nhi cau mày, lòng thấp thỏm.
“Sao vậy, em không dám sao? Hay là thấy tay anh bẩn, không xứng để chạm vào dây chuyền của em?”, Đinh Dũng mỉa mai.
Hàn Châu Nhi thấy vậy thì nắm chặt tay, lời của Đinh Dũng hoàn toàn là muốn ép cô ta đến chét. Nếu như cô ta không đồng ý thì Đinh Dũng chắc chắn sẽ nhân cơ hội này làm khó.
Nghĩ vậy, Hàn Châu Nhi lạnh mặt hẳn lại nhìn Đinh Dũng: “Cho anh xem thì sao? Có điều anh xem dây chuyền của em làm gì? Lẽ nào muốn đánh tráo à?”
“Đứng trước mặt bao nhiêu người thế này, em nghĩ mọi người mù cả à?”, Đinh Dũng phản bác lại khiến Hàn Châu Nhi tái mặt.
Từ trước tới giờ cô ta chưa bao giờ thấy anh rể ăn hại này lại khó đối phó đến vậy, thậm chí trong mắt cô ta, Đinh Dũng từ trước đến giờ vẫn là tên não tàn, nhưng vừa rồi sau khi biết sính lễ do anh rể ăn hại tặng thì cô ta mới nhận ra gã anh rể của mình khác trước một trời một vực.
Sau khi lấy dây chuyền của Hàn Châu Nhi, Đinh Dũng liếc một cái là đã xác nhận Hàn Châu Nhi chính là người trộm sính lễ rồi.
Sợi dây chuyền này là của Hàn Châu Nhi nhưng miếng ngọc khảm vàng trên đó lại không phải của cô ta. Ban đầu khi Đinh Dũng mua cũng đã ghi lại số thứ tự sản phẩm trong lô vàng mình mua.
Những người khác có thể không nhận ra số thứ tự được in sau miếng ngọc nhưng Đinh Dũng dùng sức mạnh linh hồn là có thể nhận ra cả dãy số.
Thực ra Đinh Dũng đã đoán mọi chuyện do Hàn Châu Nhi làm từ trước, lần này anh ép Hàn Tông Khôn bắt trộm trước mặt mọi người là vì muốn Hàn Châu Nhi phải lộ bộ mặt trước mặt mọi người, loại bỏ một kẻ địch cho Hàn Phương Nhiên.
“Thế nào?”, Hàn Châu Nhi hất cằm, cô ta không tin Đinh Dũng có thể nhận ra có gì đó khác thường.
Sợi dây chuyền này cô ta đeo nhiều năm, miếng ngọc trên đó cũng chỉ là đổi với một miếng ngọc trong số sĩnh lễ mà thôi. Cô ta không tin Đinh Dũng có thể nhìn ra gì khác thường.
Vốn dĩ Hàn Châu Nhi lấy sính lễ đi vì cô ta luôn cho rằng chỗ sính lễ này là dành cho mình nên sớm muộn cũng sẽ thuộc về cô ta, vậy thì lấy trước đi vài món cũng có là gì đâu, chỉ là điều khiến cô ta không ngờ tới đó là số sính lễ này không tặng cho cô ta. Lúc này cô ta chỉ có thể bấm bụng cố nói mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT