“Ý của em là người này chính là người tặng sính lễ cho nhà chúng ta sao?”, Hàn Phương Nhiên giật mình, bụm miệng hỏi.
“Đúng vậy, đã có người của tiệm vàng chứng thực rồi”, Hàn Châu Nhi đắc ý nói. “Cho nên chị họ đừng nghĩ nhiều nữa, người mà anh ấy thích là em”.
“Cô ta là ai chứ? Bạch Mã Hoàng Tử sao có thể thích cô ta được chứ?”, nào ngờ câu nói của Hàn Châu Nhi lại đến tai Dương Phàm. Dương Phàm nghe xong thì tỏ vẻ khó chịu.
Hàn Phương Nhiên mặt mày ái ngại, cô hất tóc trên trán, cười nói: “Nếu như là thật thì chúc mừng em Châu Nhi rồi”.
“Đương nhiên rồi, ra tay hào phóng như vậy, lại còn là người bác học đa tài. Nếu như lúc kết hôn có thể đàn cho em nghe một bản thì thật lãng mạn biết bao”, Hàn Châu Nhi không nghe thấy giọng nói của Dương Phàm trong điện thoại nên vẫn còn chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Cô nhếch miệng châm chọc: “Nếu không phải chị họ kết hôn sớm thì nói không chừng cơ hội này đã thuộc về chị rồi”.
Hàn Phương Nhiên cau mày định lên tiếng thì nghe thấy giọng mắng mỏ của Dương Phàm qua điện thoại: “Ai vậy? Đúng là không có sĩ diện, dựa vào cái gì mà nói Bạch Mã Hoàng Tử thích cô ta chứ?”
“Thân phận của Bạch Mã Hoàng Tử hãy còn là ẩn số, đến người ở đó còn chẳng biết, cô ta đúng là tự sướng quá đà rồi đấy”, Dương Phàm càng nói càng hăng. Nếu cô mà ở đấy thì đã lao vào nói rõ ràng với Hàn Châu Nhi rồi.
Nghe Dương Phàm nói vậy, Hàn Phương Nhiên chỉ biết thở dài bất lực: “Trước đó nhà tớ nhận được đồ sính lễ của một người thần bí, cả nhà đều đoán đó là sinh lễ dành cho Hàn Châu Nhi. Vừa rồi con bé còn nói với tớ Bạch Mã Hoàng Tử của cậu chính là người tặng đồ sính lễ cho nó đấy”.
Mặc dù không muốn đả kích Dương Phàm nhưng Hàn Phương Nhiên vẫn nói việc này với cô, vả lại khi nói xong còn bịt tai lại.
Quả nhiên, Dương Phàm nghe xong thì hét ầm cả lên: “Cái gì? Không thể nào? Bạch Mã Hoàng Tử sao có thể thích người khác được. Tớ không tin. Tớ không tin!!!’
“Được rồi, tớ nghĩ em ấy chỉ đoán thôi, nói không chừng không phải vậy đâu”, Hàn Phương Nhiên an ủi Dương Phàm rồi mới nói tiếp. “Tớ vẫn còn hai bản tài liệu phải xem, tớ cúp máy trước nha”.
“Tâm trạng tớ không tốt, tối nay ăn cơm với tớ đi”, giọng Dương Phàm nhỏ dần, xem ra cô ấy đã động lòng với Hoàng Tử chơi đàn cổ trên mạng thật rồi.
Hàn Phương Nhiên chỉ có thể đồng ý, sau khi cúp máy, cô lại lên mạng tìm đoạn clip kia xem lại một lần. Vì nhìn không rõ mặt cho nên không thể biết được người này là ai, có điều Hàn Phương Nhiên lại thấy người này rất quen.
Hàn Phương Nhiên cúp máy, cố kìm nén nỗi tò mò rồi tiếp tục xem tài liệu. Cho dù người này có phải là người tặng sính lễ hay không hoặc có phải là người tặng sính lễ cho Hàn Châu Nhi hay không thì cũng không liên quan gì đến cô vì cô đã có chốn đi về của mình rồi.
Lúc này, Đinh Dũng đã đưa Nguỵ Tiêu Tĩnh về, sau đó anh cũng chẳng còn chỗ nào đi nên cứ thế về nhà. Vừa vào cửa đã nghe Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn than thở.
“Haiz, hai ngày nữa là tiệc mừng thọ của bố rồi, chúng ta tặng bố món quà gì đây?”, Lâm Hồng Ngạn ngồi trên sofa lẩm bẩm.
Hàn Thành Sơn đang uống trà nghe vợ nói vậy thì liếc liếc bà ta một cái, bĩu môi nói: “Bố đẻ anh đấy, không tặng đồ cũng có sao đâu?”
“Bố anh vốn dĩ không coi trọng chúng ta, bây giờ không tặng quà gì, anh nói mà được à?”, Lâm Hồng Ngạn nói thẳng, cuối cùng không biết bà ta nghĩ ra điều gì nên đột nhiên ngồi thẳng, nhìn Hàn Thành Sơn: “Hay là đem bức tranh đắt nhất mà anh có tặng cho ông, anh thấy thế nào?”
“Được rồi đấy, chỉ có hai món đồ đó là đáng tiền thôi, những thứ khác chẳng ra làm sao”, Hàn Thành Sơn đặt chén trà trên bàn với bộ mặt đầy cảnh giác. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Hồng Ngạn: “Vả lại, hai món đồ đó cũng không đáng là bao, bỏ tiền ra để lấy về thể diện, nhưng cuối cùng em nghĩ mà xem, chúng ta được gì chứ?”
“Được rồi, anh nghe nói gì chưa, hai ngày trước trong một buổi bán đấu giá có một nhân vật thần bí đã mua bức tranh Thiên Lý Giang Sơn Đồ, nghe nói để làm quà tặng”, Lâm Hồng Ngạn khoát tay nói với Hàn Thành Sơn bằng vẻ mặt bí hiểm. “Anh có biết người ta bỏ ra bao nhiêu tiền để có được bức tranh đó không?”
“Bao nhiêu?”, Hàn Thành Sơn cau mày.
Lẽ nào còn có thể đắt hơn bút tích thật của bức tranh do Vương đại gia vẽ sao? Nên biết rằng bức tranh có bút tích thật của Vương đại gia mà Hàn Thành Sơn có ít nhất cũng phải có giá hàng chục triệu nhân dân tệ.
“Em nghe nói bức Thiên Lý Giang Sơn Đồ đó là một trong mười tác phẩm truyền kỳ nổi tiếng của Hoa Hạ, bỏ ra ba tỉ mới mua được nó đấy”, Lâm Hồng Ngạn khẽ nói.
Nhưng lời của bà ta lại khiến Hàn Thành Sơn giật mình. Ông ta nhảy dựng lên: “Cái gì? Ba tỉ nhân dân tệ? Mua một bức tranh, lại còn mang đi tặng? Em đang đùa đấy à?”
Ai mà lại não tàn như vậy chứ. Đi tặng người ta còn bỏ ra ba tỉ nhân dân tệ mua đồ?”, Hàn Thành Sơn không khỏi cau mày.
Nhưng mọi chuyện hai người bọn họ nói, Đinh Dũng đều nghe rõ mười mươi. Anh không khỏi cảm thấy buồn cười. Bức tranh Thiên Lý Giang Sơn đồ này anh định tặng cho ông lão Hàn, nhưng nó cũng chẳng tốt đẹp như Hàn Thành Sơn nghĩ.
Bút tích thật của Thiên Lý Giang Sơn Đồ không đẹp bằng Vương Hi Chi, mà vì tính chất của hai bức này khác nhau nên mặt dù bút tích thật của Vương Hi Chi ít nhưng lại có một bài bức lưu truyền nhân thế. Còn Thiên Lý Giang Sơn Đồ lại khác, không chỉ được coi là một trong mười bức danh hoạ của Hoa Hạ mà cũng vì tác dụng của bức tranh này nên nó chỉ được vẽ thành một bản, là vật hiếm có trên đời.
Có điều Đinh Dũng cũng đã từng thấy bức Thiên Lý Giang Sơn đồ trong viện bảo tàng, nó giống với bức mà anh vừa giành về được từ buổi đấu giá. Vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là có người vẽ Thiên Lý Giang Sơn Đồ thành hai bản, hoặc bức trong viện bảo tàng bị mất và bức xuất hiện trong buổi đấu giá lại chính là nó cũng nên.
Những việc này Đinh Dũng không tìm tòi quá sâu, dù sao thì chỉ cần chắc chắn bức tranh này là di vật của có niên đại như vậy là được, còn có phải là Vương Hy Mạnh vẽ hay không thì ngoài Vương Hy Mạnh ra, e rằng chẳng ai biết được sự thật.
Ai bảo bức Thiên Lý Giang Sơn Đồ này đến con dấu cũng không được đóng lên.
“Khụ khụ, bố, mẹ, con về rồi”, nghĩ tới đây, Đinh Dũng liền ho hắng đẩy cửa bước vào.
Thấy Đinh Dũng, Lâm Hồng Ngạn lạnh mặt hẳn. Bà ta quay đầu sang bên, chỉ có Hàn Thành Sơn là gật đầu với Đinh Dũng nhưng cũng chẳng nói thêm gì.
Đúng lúc này, Hàn Thành Sơn đột nhiên có điện thoại. “Được được, tôi biết rồi”.
Không biết đối phương nói gì mà Hàn Thành Sơn lại cau mày như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT