Hàn Phương Nhiên gửi địa điểm cho Đinh Dũng là ở phía tây thành phố Kim Châu, trong một vùng gọi là Minh Viên Thôn, các căn nhà ở đây đều đã cũ, mọi thứ đều mang màu của thời gian.  

“Em đã mua toàn bộ đất ở đây, chuẩn bị thi để khai thác tòa nhà mới, vả lại số tiền bồi thường cũng được tính theo tiêu chuẩn ở phía Giang Nam chúng ta. Bọn họ nên vui mừng mới phải chứ”, nhìn những toà nhà cũ kỹ xung quanh, Kim Tư Kỳ bất giác cau mày. “Khi mua lại, em cũng không nghe nói có bất cứ sự ngăn cản nào”.  

“Tới đó xem là biết”, Đinh Dũng gật đầu, anh sớm đã có dự cảm Hàn Phương Nhiên sẽ gặp rắc rối rồi.  

Vì trong hạng mục này có rất nhiều người không muốn thấy Hàn Phương Nhiên thành công, chắc chắn sẽ nghĩ đủ cách gây khó dễ. Cho dù là phía đối đầu với tập đoàn Hàn Thị hay một số người trong nội bộ tập đoàn Hàn Thị thì chắc chắn đều không hy vọng trông thấy Hàn Phương Nhiên có thể làm hạng mục này thành công.  

Chẳng mấy chốc, cả ba người phía Đinh Dũng đã tới địa điểm mà Hàn Phương Nhiên nói.  



Còn cách đó rất xa đã trông thấy các loại máy xúc đang làm việc, còn hiện trường có cả đám người đang nhốn nháo ngăn cản ở phía trước. Một đám côn đồ đầu nhuộm năm sáu màu bị vây bên trong.  

“Ông kia, tôi cảnh cáo ông đừng có lo chuyện bao đồng, nếu không tôi đánh luôn cả ông đấy”, một là thành viên đầu nhuộm như cầu vồng đang chỉ vào một người đàn ông trung tuổi đội mũ an toàn lao động chửi bới.  

Người đàn ông trung tuổi mặt mày nhăn nheo với mái tóc hoa râm, đây có lẽ là dấu hiệu của sự lao lực theo thời gian.   



“Cậu thanh niên, có chuyện gì thì chúng ta không thể từ từ nói sao mà cứ phải động chân động tay?”, người đàn ông trung tuổi đội mũ an toàn lao động cười trừ, tỏ vẻ không hề tức giận với những lời chửi bới thậm tệ của gã thanh niên đầu nhuộm năm bẩy thứ màu.   

Thế nhưng, nghe vậy thì hắn ta lại nhếch miệng cười lạnh lùng. Hắn ta chỉ vào những căn nhà xung quanh mà lên giọng: “Những căn nhà này đều là do ông bà chúng tôi để lại. Các người nói tháo dỡ, vậy đã hỏi gia đình chúng tôi chưa?”  

“Cậu, cậu thanh niên, chủ nhân ở đây đã lấy số tiền bồi thường và dọn đi rồi”, nghe vậy, người đàn ông trung tuổi vội trả lời.  

Hàn Phương Nhiên đứng sau ông ta nghe thế thì lập tức phản bác lại: “Nói năng linh tinh. Người ở đây đều đã nhận tiền bồi thường và dọn vào nhà ở xã hội, tôi thấy cậu căn bản không phải là người ở thôn này”.  

“Tôi thấy mấy người này rõ ràng là đến dưới sự, chúng ta cứ đuổi bọn họ đi là xong”, một người thanh niên đội mũ an toàn lao động màu vàng đứng ra, trong tay còn cầm xẻng sắt chỉ vào đám côn đồ nói.  

“Đúng vậy, đuổi hắn đi”, những công nhân khác nghe vậy cũng lần lượt lên tiếng hô hào.  

Bạn họ đến đây là để thi công làm việc, đám côn đồ ở đây gây sự khiến bọn họ không thể làm việc kiếm tiền, nên bọn họ mới muốn nhanh chóng đuổi đám người này đi.  

“Đừng có ồn ào nữa”, gã thanh niên đầu nhuộm năm bảy thứ màu cau mày, rút ra một con dao, hét lên: “Im mồm hết cho ông đây, nếu không tôi chém chết các người”.  

Nghe đại ca lên tiếng, đám côn đồ cũng rút hung khí ra. Cả chục tên tên nào tên nấy tay cầm dao mặt mày bất thiện nhìn chăm chăm vào chủ thầu xây dựng ở trước mặt và mấy người phía Hàn Phương Nhiên.  

Hàn Phương Nhiên dẫn theo ba, bốn người, đều là những người phụ trách kết nối với đội công trình nên chưa bao giờ gặp phải cảnh này. Thấy đối phương rút dao ra, bọn họ vội nói: “Giám đốc Hàn, hay là chúng ta cứ đi trước, tìm công ty bảo vệ đến xử lý bọn họ hoặc báo cảnh sát?”  

“Không được, có bao nhiêu công nhân ở đây, bọn họ mà bị thương thì phải làm sao?”, Hàn Phương Nhiên lắc đầu.  

Hạng mục công trình này không thể để xảy ra vấn đề, một khi đám côn đồ này muốn hành hung người khác, tới lúc đó không chỉ còn là vấn đề phải bồi thường, rất có khả năng sẽ bị những người khác chỉ trích, do vậy mà sẽ làm chậm thời gian thi công, mất nhiều hơn được.  

“Các người muốn làm gì hả?”, thì đám côn đồ chút không khí ra, chủ thầu xây dựng giật mình, vội lùi lại sau hay bước.  

Mặc dù bọn họ người đông, nhưng cũng chỉ là những người lao động bình thường mà thôi. Sau khi thấy đối phương có hung khí, mọi người đều tỏ ra hoang mang sợ hãi. Duy chỉ có cậu thanh niên khi nãy lên tiếng nói đuổi đám côn đồ này đi mặt mày tỏ ra tức giận, nhìn chằm chằm tên nhuộm năm bảy màu, nói: “Các người muốn làm gì? Các người đang phạm pháp đấy, có tin giờ tôi báo cảnh sát không hả?”  

“Báo cảnh sát? Ha ha, mày không đi nghe ngóng xem tao là ai?”, nghe vậy, tên côn đồ kia mới bật cười lạnh lùng, đặt con dao trên vai, hắng giọng nói: “Anh rể tao làm việc ở cục hành pháp chỗ này, chúng mày báo thử xem, đứa nào dám báo cảnh sát tao chặt tay đứa đó”.  

“Đây…” tên côn đồ đầu nhuộm năm bảy màu dứt lời, tất cả mọi người đều run sợ.  

Bọn họ chỉ là những công nhân làm ăn lương thiện, đâu có thể so sánh được với đám côn đồ này. Lúc này bọn họ hoang mang nhìn về phía chủ thầu xây dựng, đợi giải quyết vụ việc này.  

“Hừ, cho dù anh rể cậu có làm ở cục hành pháp thì lẽ nào cậu có thể một tay che trời?”, lúc này, Hàn Phương Nhiên chủ động lên tiếng, nhìn chằm chằm vào tên nhuộm năm bảy màu tóc kia. “Bên hợp tác với chúng tôi đã mua đất ở đây, chúng tôi cũng xây dựng hợp pháp, cậu dựa vào cái gì mà làm loạn ở đây?”  

“Ha ha ha, buồn cười chết mất”, hắn ta nghe vậy thì bật cười, trong mắt hắn ta chợt hằn lên cái nhìn hung tợn. “Hôm nay ông đây tâm trạng không tốt, không muốn cho các người xây nhà ở đây, các người thích làm gì nào?”  

“Tôi xem thời gian của các người nhiều hay thời gian của tôi nhiều”, nói tới đây, hắn ta đột nhiên nhìn Hàn Phương Nhiên từ đầu tới chân, xoa xoa cằm, bật cười: ‘Thực ra cũng không phải không có chỗ để thương lượng, chỉ cần…”  

“Chỉ cần cái gì?”, Hàn Phương Nhiên cảm thấy ánh mắt đó của ắn, lúc này cô hết sức hoang mang, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi việc ở đây. Nếu như tên này cần tiền thì chỉ cần trong phạm vi cô giải quyết được thì cũng có thể chấp nhận hao tài tốn của một chút.  

“Chỉ cần…hi hi!”, nói tới đây hắn quay đầu lại nhìn anh em đi cùng với mình rồi cười gian giảo. “Chỉ cần cô chơi với anh em chúng tôi hai đêm, tôi sẽ đồng ý cho các người tiếp tục thi công, thế nào? Ha ha ha?”  

“Khốn khiếp”, Hàn Phương Nhiên tối sầm mặt, tức tối nghiến răng.  

Nghe Hàn Phương Nhiên chửi mình, tên kia hắng giọng, túm lấy cổ tay cô, bật cười: “Hôm nay cô phải đi với chúng tôi, không đi cũng phải đi”.  

“Thả giám đốc Hàn ra”, thấy Hàn Phương Nhiên bị tên kia túm lấy cổ tay, ba, bốn cấp dưới của cô lập tức xông lên.  

Thế nhưng bọn họ còn chưa lại gần đã bị mấy tên côn đồ đạp ngã ra đất. “Cút đi cho ông mày đây. Hôm nay kẻ nào đến cũng không cứu nổi cô ta đâu. Các người không muốn chết thì cút đi. Nói cho các người biết, các người không xây nổi toà nhà này đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play