“Haiz, tôi đi cùng với mọi người”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Dương Phàm cũng vội đi theo.
Những người còn lại đều nhìn Đinh Dũng không nói lời nào. Đinh Dũng nhìn cả đám người, nhướng mày nói: “Mấy người cũng về nhà đi”.
“Cảm ơn anh”, Bân Tử và vợ cậu ta vội cảm ơn.
“Anh, anh Đinh, chúng tôi…”, gã đàn ông gian giảo kia và mấy người đi cùng hắn cũng muốn rời khỏi đây. Bọn họ cũng chẳng có tiền mà góp vào chỗ hơn hai triệu tệ.
Có điều Đinh Dũng sao có thể đưa bọn họ đi theo chứ, anh cười lạnh nhạt, nói: “Các người cứ đi với Phùng thiếu gia của mình đi”, nói rồi, Đinh Dũng và mấy người phía mình đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ không ngăn Đinh Dũng lại, thấy cảnh này, gã đàn ông ngồi với Phùng Gia Hào nói: “Dựa vào đâu mà bọn họ có thể đi còn chúng tôi thì không thể?”
“Vì anh Đinh là một vị khách quan trọng của chúng tôi, vả lại bọn họ cũng đã trả một nửa rồi”, nhân viên phục vụ kia không tiết lộ thân phận của Đinh Dũng, chỉ nói là vị khách quan trọng.
Nhưng câu này đến tai những người khác thì lại không hề đơn giản như vậy. Một người mà có thể khiến trang viên Thanh Long liệt vào danh sách khách hàng quan trọng thì chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
Có lẽ bọn họ sai rồi, Đinh Dũng căn bản không phải là một gã ở rễ ăn hại như người ta nói, mà là một đại gia giàu có, nếu không thì sao anh ta có thể được liệt là khách hàng quan trọng của trang viên Thanh Long được, nếu không anh ta sao có thể lái chiếc siêu xe đến đây được.
“Phùng thiếu gia, giờ chúng ta phải làm sao?”, gã đàn ông mặt gian giảo đột nhiên thấy hối hận vì đã theo Phùng Gia Hào.
Có điều nghĩ tới chức vụ giám đốc có thể làm, hắn ta như được an ủi hơn một chút. Nhưng nào ngờ hắn ta còn chưa định thần trở lại thì Phùng Gia Hào đột nhiên nạt lại: “Cả đám ăn hại, còn thế nào được nữa? Gom tiền lại”.
“Chỗ tôi tổng cộng có một triệu tệ, một triệu còn lại mấy người các cậu gom lại đi”, Phùng Gia Hào chỉ vào mấy người phía người đàn ông gian giảo.
“Hả? Một triệu tệ? Mấy người chúng ta gom làm sao mà đủ?”, nghe vậy, gã đàn ông mặt mày gian giảo cứng đơ mặt. Một triệu nhân dân tệ có bán cả mấy người bọn hắn đi cũng không gom đủ tiền.
“Gom không đủ cũng phải gom, gọi điện cho người nhà các cậu, nếu không thì đừng hòng đi ra khỏi đây”, Phùng Gia Hào không dám ép những người cùng bàn bỏ tiền, chỉ có thể ức hiếp mấy người phía gã đàn ông gian giảo kia.
Còn lúc này, Đinh Dũng lại đưa mấy người ra khỏi trang viên Thanh Long. Sau khi tiễn bọn họ rời đi, anh mới quay sang Dương Phàm, hỏi: “Em không đi sao?”
“Hả?”, Dương Phàm sững người, hỏi lại. “Hai người không đi sao?”
“Bọn anh không đi”, không để cho Hàn Phương Nhiên trả lời, Đinh Dũng đã lên tiếng trước.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Phương Nhiên mới liếc anh một cái, hỏi: “Không về thì ở đâu chứ?”
“Ở đây”, Đinh Dũng chỉ lên trên núi, cười nói. “Không phải em muốn sống ở trên kia sao? Anh đã mua một căn biệt thử ở đây, đã tu sửa xong xuôi cả rồi”.
“Thật hay giả vậy chứ? Em nghe nói biệt thự ở đây đắt lắm”, Dương Phàm bụm miệng, tỏ vẻ không sao tin nổi. Có điều nghĩ tới vừa rồi Đinh Dũng có thể vung ra cả hơn hai triệu tệ, cô lại thấy có lẽ Đinh Dũng không nói dối.
Nhưng Dương Phàm tin rồi thì Hàn Phương Nhiên lại không tin. Cô biết rõ một căn biệt thự rẻ nhất ở đây cũng phải trên cả trăm triệu nhân dân tệ. Đinh Dũng có thể bỏ ra hơn hai triệu nhân dân tệ quả thực khiến cô phải bất ngờ, nhưng hai triệu nhân dân tệ và hàng trăm triệu nhân dân tệ là khoảng cách vô cùng xa xôi.
“Được rồi, anh đừng đùa nữa, chúng ta về nhà thôi”, nghĩ tới đây, Hàn Phương Nhiên liếc Đinh Dũng. “Mai em còn phải đi làm sớm, đi thôi”.
Vốn dĩ Đinh Dũng đều đã chuẩn bị xong xuôi, cho công nhân tu sửa hoàn thành nhiệm vụ trong tối nay, anh muốn cùng Hàn Phương Nhiên trải nghiệm cuộc sống tươi đẹp ở nơi này nhưng nào ngờ Hàn Phương Nhiên lại không tin. Thế nhưng anh cũng không giải thích gì thêm, Hàn Phương Nhiên đã muốn về nhà thì về nhà vậy.
Vì lái hai xe nên Đinh Dũng lái chiếc siêu xe của mình còn Hàn Phương Nhiên đưa Dương Phàm về.
Đinh Dũng về nhà thì không lên tầng luôn mà ở trong nhà để xe ở tầng dưới đợi một lát, cho tới khi Hàn Phương Nhiên lái xe về, anh mới lặng lẽ xuống xe, cùng cô lên tầng.
“Suỵt, đừng làm mẹ em tỉnh dậy”, Hàn Phương Nhiên nói khẽ với Đinh Dũng, xem ra cô sợ gặp phải Lâm Hồng Ngạn.
Đêm nay được định là một đêm không yên bình.
Đêm nay, cả thành phố Kim Châu đều lũng loạn. Thế lực nhà họ Trương ra tay, nhanh chóng giành lấy địa bàn khiến cho Hội Hắc Mã, thậm chí là cả thành phố Kim Châu không kịp trở tay. Không ai có thể ngờ nhà họ Trương lại dám ra tay chẳng kiêng dè gì như vậy.
Nhưng việc nhà họ Trương ra tay lại không khiến cho giới hành pháp ngăn chặn, điều này khiến cho nhiều người phải ngỡ ngàng và càng đánh giá cao nhà họ Trương hơn.
Và kỳ lạ hơn là nhà họ Viên, gia tộc nắm giữ một nửa thế lực trong Hội Hắc Mã lại không hề có bất cứ động tĩnh nào. Còn gia chủ nhà họ Thiết, Nhị Đương Gia của Hội Hắc Mã lại đích thân đối thoại với Trương Bồi Sơn nên mới có thể đảm bảo được chút địa bàn còn lại ở phía tây của Hội Hắc Mã.
Nhưng phần lớn địa bàn đều đã đổi chủ và thuộc về nhà họ Trương, còn đối với Đinh Dũng mà nói thì đây lại là một đêm không yên, vì anh không hề ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phương Nhiên cũng trong trạng thái thiếu ngủ, mặt đỏ lựng thức dậy. Không thể nhận ra được sự mệt mỏi trên khuôn mặt cô còn Đinh Dũng lại có thêm quầng mắt đen xì trên mặt.
“Mau dậy thôi, nếu không mẹ em phát hiện lại đuổi đánh anh giờ”, Hàn Phương Nhiên thức dậy, không cho Đinh Dũng có cơ hội ngủ bù đã kéo anh dậy. “Anh muốn ngủ thì về văn phòng em ngủ”.
“Vừa hay em có việc phải ra ngoài, anh cứ ngủ ở phòng em ấy”, Hàn Phương Nhiên vừa nói vừa lấy quần áo lại và giúp Đinh Dũng mặc lên người.
Đinh Dũng chẳng dễ gì lấy lại được tinh thần. Anh cùng Hàn Phương Nhiên tới công ty. Cũng may là đi sớm nên không bị Lâm Hồng Ngạn phát hiện.
“Được rồi, anh ngủ ở văn phòng em, không có sự cho phép của em, không ai vào được đâu”, Hàn Phương Nhiên dẫn Đinh Dũng tới công ty, để anh ngủ bù trên sofa.
Cũng không biết mất bao lâu, khi Đinh Dũng tỉnh lại đã là chiều, Hàn Phương Nhiên không ở văn phòng, có lẽ là đã ra ngoài rồi.
Mặc dù linh hồn của anh bất tử nhưng hiện giờ các cơ bắp trên người lại không hề săn chắc. Chỉ hồi phục tinh thần thì không sao, nhưng nếu như vận động cả đêm thì anh cũng thấy hơi mệt.
Sau khi đi ra khỏi văn phòng, Đinh Dũng liền tới nhà vệ sinh, tiện thể rửa mặt. Khi anh chuẩn bị đi ra thì đột nhiên nhận được điện thoại của Kim Tư Kỳ.
“Cứu tôi”, Kim Tư Kỳ còn không kịp nói thêm câu thứ hai thì đã có tiếng kêu thất thanh vang lên.
Đinh Dũng biến sắc, đột nhiên tỉnh hẳn lại. Kim Tư Kỳ gặp nguy hiểm rồi.
“Cô ở đâu?”, nghĩ vậy Đinh Dũng vừa chạy ra hành lang vừa lên giọng hỏi lại.
“Bạch Mã…”, Kim Tư Kỳ còn chưa nói xong thì điện thoại vang lên tiếng kêu khác thường, giống như chiếc điện thoại rơi xuống đất vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT