Nghe Vương Thưởng Lượng nói vậy, Trương Bồi Sơn nhìn ngay sang Đinh Dũng.
Thấy phản ứng đó của Trương Bồi Sơn, Vương Thưởng Lượng bật cười mỉa mai. “Ôi chao, đường đường là Trương thiếu gia của nhà họ Trương mà lại phải lép vế trước một tên bình thường à? Đúng là khiến tôi đây được mở mang tầm mắt”.
“Tôi rất thích cách nói của anh”, Đinh Dũng đột nhiên cười theo. Anh rất thích người khác coi mình là người bình thường.
Chỉ có điềm tĩnh và lặng im mới có thể tránh va phải một số người có dã tâm. Có điều, hôm nay Đinh Dũng đương nhiên không thể điềm tĩnh nổi. Anh chắp tay ra sau, nói: “Nhờ vào câu nói vừa rồi của anh, tôi quyết định tha cho anh một mạng”.
“Ừm?”, Vương Thưởng Lượng nghe vậy thì tối sầm mặt lại. “Nói năng ngông cuồng. Chỉ dựa vào cậu sao? Mười mấy tên đàn em của tôi, thằng nào cũng có thể một chọi năm đấy”.
“Thằng kia, chết đến nơi rồi mà còn già mồm, mày cũng thú vị đấy”, Viên Đại Vĩ bật cười ha hả, mặt mày rõ vẻ coi khinh.
Thế nhưng đúng lúc này, một tên mặc đồ đen vội xông vào, tới bên Vương Thưởng Lượng, không biết hắn ta nói đièu gì mà Vương Thưởng Lượng lại biến sắc nghiến răng nhìn sang Trương Bồi Sơn: “Được đấy, Trương thiếu gia tính toán cũng chu toàn đấy. To gan lắm!”
“Vậy không biết anh Thưởng có ý gì?” Trương Bồi Sơn hít vào một hơi thật sâu nhìn Vương Thưởng Lượng.
Vương Thưởng Lượng hắng giọng, trong đôi mắt rõ vẻ tôi độc. Hắn ta vừa nhận được tin quán bar Khuynh Thành bị những tên không rõ lai lịch bao vây.
Hắn ta chỉ cần động não suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được những người đang bao vây quán bar của mình chính là người của Trương Bồi Sơn. Có điều hắn ta không ngờ rằng Trương Bồi Sơn lại có thể cho người bao vây quán bar của mình trong tình cảnh thần không biết quý không hay, vả lại đến giờ này mà Trương Bồi Sơn vẫn không tỏ vẻ gì khác thường. Hắn ta định ăn tươi nuốt sống toàn bộ người của nhà họ Viên ở đây sao?
“Tôi hợp tác với ai không quan trọng. Chỉ cần có thể đảm bảo được lợi ích cho tôi thì tôi sẽ không can dự vào cuộc tranh đấu của các người”, Vương Thưởng Lượng cũng có thể coi là một người biết chớp thời cơ.
“Anh Thưởng, anh nói vậy là có ý gì thế?”, Viên Đại Vĩ không biết Vương Thưởng Lượng có ý gì mà lại nói như vậy.
Còn Vương Thưởng Lượng lúc này lại không quan tâm tới Viên Đại Vĩ nữa mà nhìn sang Đinh Dũng. Hiện giờ hắn cũng đã đoán ra được người chủ mưu mọi chuyện chính là gã thanh niên trước mặt mình.
“Thống nhất vậy đi”, Đinh Dũng nhìn liếc sang Trương Bồi Sơn. Trương Bồi Sơn thấy vậy thì hiểu ý ngay, đảm bảo với Vương Thưởng Lượng.
Sau đó Đinh Dũng đi về phía trước, khi đi qua Vương Thưởng Lượng, anh mới thản nhiên nói: “Hy vọng lần tới nhà họ Trương gặp rắc rối, anh sẽ không ngó lơ như hôm nay”.
Nghe vậy, Vương Thưởng Lượng biến sắc. Hắn ta không cảm nhận được sự bất mãn của Đinh Dũng nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.
Đinh Dũng không dừng bước, cứ thế đi qua, tiến về phía Viên Đại Vĩ.
“Chúng ta đi”, Vương Thưởng Lượng tối sầm mặt hạ giọng nói.
Mấy tên đàn em phía sau hắn ta mặc dù không biết đại ca của mình bị sao nhưng bọn chúng không ai dám nói nửa lời, lập tức cùng Vương Thưởng Lượng rời đi.
“Thưởng Lượng, ý của anh là gì?”, thấy Vương Thưởng Lượng đột nhiên bỏ đi, Viên Đại Vĩ mới cau mày hỏi.
Nhưng Vương Thưởng Lượng rõ ràng không để ý đến hắn ta. Điều này khiến Viên Đại Vĩ cảm thấy chột dạ, có một dự cảm chẳng lành.
“Không phải anh muốn xử lý tôi sao? Tôi cho anh cơ hội, lên đi”, Đinh Dũng mỉa mai, đi về phía Viên Đại Vĩ.
Thấy Đinh Dũng đi về phía mình, Viên Đại Vĩ vội lùi sau hai bước, hét lên với mấy tên đàn em: “Lên hết cho tao, gi ết chết nó”.
Chỉ cần nghĩ tới bộ dạng Đinh Dũng sỉ nhục mình, Viên Đại Vĩ lại càng tức giận hơn. Hắn đâu còn lý trí gì nữa, cứ thế cùng đám người xông lên.
“Anh Đinh, có cần..”, Trương Bồi Sơn thấy mười mấy tên hùng hổ xông lên thì vội rút điện thoại định bảo người của mình xông vào.
Nhưng lúc này Đinh Dũng lại lắc đầu. Anh không hề quay đầu lại mà chỉ khoát tay, nói: “Bảo người của cậu canh cửa cho cẩn thận, không được cho bất cứ ai ra khỏi đây”.
Dứt lời, Đinh Dũng lao như mũi tên về phía trước, tung đòn đạp ngay vào gã đàn ông phi lên đầu tiên. Lực đạo khủng khiếp được tung ra khiến cho tên này bay thẳng ra ngoài.
Ở một bên, một tên côn đồ đầu nhuộm vàng choé cũng lao lên dùng gậy đánh về phía đầu Đinh Dũng. Đinh Dũng không hề tỏ ra hoang mang, khi tên này chuẩn bị giáng cây gậy về đầu mình, anh vung tay tóm chắc lấy cây gậy sắt, nhếch miệng mỉa mai.
Tên côn đồ tóc vàng mặt mày tái mét, vội dùng sức định rút cây gậy về nhưng cho dù hắn có cố thế nào thì cây gậy sắt vẫn như thể dính chặt vào tay Đinh Dũng vậy, hắn không sao rút về được.
Bịch! Lại một âm thanh nữa vang lên. Đinh Dũng vung tay trái đang cầm gậy sắt, tay phải nắm chặt tung ra cú đấm. Tên tóc vàng như thể chủ động lao đầu vào nắm đấm của Đinh Dũng vậy. Hắn bị đánh đến mức mồm miệng be bét máu, bay ra cách đó bốn, năm mét.
Ngay sau đó, Đinh Dũng không cho những tên khác cơ hội phản ứng lại, anh nhanh chóng xông ngay về phía đám người như con sói lao vào bầy cừu non. Chỉ năm phút sau, ngoài Viên Đại Vĩ ra thì tất cả đàn em của hắn đều nằm rạp cả ra đất.
“Mày, mày rốt cục là ai?”, Viên Đại Vĩ lẩm bẩm lùi về sau.
Đinh Dũng không lên tiếng, mặt vẫn thản nhiên như thường. Anh vừa xoa tay vừa đi về phía Viên Đại Vĩ.
“Ma, mày là ma”, những tên đàn em Viên Đại Vĩ dẫn tới, không tên nào dám đứng ra, tất cả đều gục dưới đất rên rỉ. Hắn đột nhiên thét lên một tiếng rồi lao người bỏ chạy ra ngoài. Vừa chạy, hắn vừa hét Đinh Dũng là ma.
Thấy lão đại cũng đã chạy rồi, mấy tên vẫn còn có thể cố gượng dậy thì đều cố đứng lên, lảo đảo chạy theo Viên Đại Vĩ chuồn ngay khỏi đây.
Trương Bồi Sơn đứng sau Đinh Dũng nhìn mà thẫn thờ. Đinh Dũng không phải một chọi hai, một chọi ba mà một chọi mười lăm kia đấy.
Người thường ai mà có thể địch lại nổi mười lăm người một lúc chứ. Rõ ràng là thần thiên hạ phàm. Ai mà có thể đánh lại được? Trương Bồi Sơn đột nhiên cảm thấy đáng thương cho Hội Hắc Mã, còn trong lòng hắn lại càng vững tin vào Đinh Dũng hơn.
Có một cao thủ thế này tương trợ, nhà họ Trương có muốn cai quản thành phố Kim Châu này há chẳng phải là dễ dàng sao.
“Mày đừng lại đây, tao phải về nhà. Tao phải nói với gia chủ. Mày cứ đợi mà chết đi”, Viên Đại Vĩ lúc đầu thì sợ hãi, nhưng được một lúc lại tỏ ra hùng hổ, hắn kéo phăng cánh cửa quán bar chạy ra ngoài.
“Các người chạy không nổi đâu”, Đinh Dũng mỉa mai, trong ánh mắt hằn lên ánh nhìn sắc lạnh.
“A!!!”
“Chúng mày mà cố ý vậy thì có làm ma tao cũng không tha cho chúng mày”.
Viên Đại Vĩ và mấy tên đàn em cùng lao ra ngoài nhưng bên ngoài lại dội lại tiếng kêu thất thanh và còn tiếng chửi trong tuyệt vọng của Viên Đại Vĩ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT