“Địa bàn của Hội Hắc Mã?”, Đinh Dũng bật cười lôi cổ gã đàn ông gầy còm lại khiến hắn ta cứ thế bị nhấc bổng lên rồi sau đó lại ngã vật ra đất: “Bây giờ thì không phải nữa”.  

Nghe Đinh Dũng nói vậy, Trương Bồi Sơn chợt sáng mắt lên, hắn ta lập tức rút điện thoại ra, nói: “Anh Đinh, giờ tôi gọi người nhé?”  

Mặc dù lời nói của Đinh Dũng rất đơn giản, chỉ có vài từ mà thôi, nhưng Trương Bồi Sơn lại nghe hiểu luôn ý tứ trong câu nói đó, rõ ràng là muốn giành lấy quán bar Khuynh Thành này.  

Hiện giờ cũng không biết nhà họ Viên đang giở trò gì mà cả Hội Hắc Mã đều im thin thít. Nếu có chủ động ra tay vào thời điểm này, giành lấy địa bàn lân cận phía quán ba Khuynh Thành thì có thể coi là một bước ngoặt lớn đối với nhà họ Trương. Một khi thành công thì nhà họ Trương sẽ giành được quyền kiểm soát một nửa thành phố Kim Châu.  

“Mày, chúng mày dám vượt giới hạn à?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, cả ba tên kia mới định thần trở lại.  



Và lúc này, sự hỗn loạn trong quán bar cuối cùng kéo theo sự chú ý của tất cả mọi ngườ.  

Một người đàn ông để râu quai nón dẫn theo bảy, tám bảo vệ mặc đồng phục đi ra. Người đàn ông này dáng người thô kệch, làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn. Dưới ánh đèn mờ ảo, trông hắn ta lại càng dữ tợn hơn.  

“Mau tránh ra, là anh Thưởng tới”, có người biết người đàn ông này nên tái mét cả mặt.  

Anh Thưởng là người trông coi địa bàn này, khiến không biết bao nhiêu người ở đây phải sợ hãi. Có điều hắn ta không phải là người của Hội Hắc Mã. Lúc này hắn ta vừa tới đây là nhấc luôn Viên Đại Vĩ lên, sau đó sải bước hùng hồn về phía Đinh Dũng.  



“Ồ, có trò hay để xem rồi”, vừa rồi có người đã phải chịu khuất phục trước sự dũng mãnh của Đinh Dũng, nhưng hiện giờ thấy anh Thưởng đến, bọn họ lại không biết hai người này sẽ gây ra cuộc đấu nảy lửa thế nào. “Cậu đoán xem ai trong số hai người họ lợi hại hơn?”  

“Thừa lời. Đương nhiên là anh Hưởng rồi. Anh Hưởng rất có uy danh ở quanh đây, đến cả Hội Hắc Mã mà cũng không nể nang gì”, có người cho rằng Đinh Dũng xong đời rồi, vì anh dám gây rối ở địa bàn của anh Thưởng. Đó chẳng khác gì tìm đến cái chết cả.  

Anh Thưởng nhấc Viên Đại Vĩ tới trước mặt Đinh Dũng rồi bật cười lạnh lùng, hất  Viên Đại Vĩ xuống đất: “Người anh em, đánh người ở bar của tôi thì có vẻ không được hợp lý cho lắm?”  

“Ồ? Vậy ý của anh là tôi không nên cứu hai cô gái này rồi?”, Đinh Dũng nhếch miệng châm chọc, hỏi lại.  

“Hừ, tôi không cần biết cậu giết người hay cứu người. Cậu đánh người ở địa bàn của tôi là không được”, anh Thưởng lên giọng, từng ụ thịt trên mặt cứ thế giật lên. Hắn ta nheo mắt: “Các cậu đánh người nhà họ Viên ở địa bàn của tôi, sau này nhà họ Viên tìm đến tận nơi thì phải làm sao?”  

“Cậu nói phải không, Trương thiếu gia?”, nói tới cuối, trong mắt anh Thưởng đằng đằng sát khí.  

Đinh Dũng nhướng mày nhìn anh Thưởng rồi phất vạt áo. Anh chắp hai tay ra sau, thản nhiên nói: “Nếu tôi không cứu cô ta thì quán bar của anh đen đủi đấy”.  

“Nói năng ngông cuồng”, anh Thưởng bật cười, nhưng sát khí trong mắt hắn ta lại không hề bớt đi, mà ngược lại, nó còn rõ ràng hơn trước. “Nơi này là địa bàn của Hội Hắc Mã, kể cả Hội Hắc Mã không coi Vương Thưởng Lượng tôi ra gì thì các cậu cũng có là cái thá gì đâu?”  

“Chỉ dựa vào nhà họ Trương mà đòi đụng đến tôi sao?”, nói xong, anh Thưởng đi về phía Trương Bồi Sơn. “Cậu nói xem có phải không? Trương thiếu gia?”  

“Vậy sao?”, Trương Bồi Sơn bật cười lạnh lùng. Lần này hắn ta điều động một lượng lớn nhân lực của nhà họ Trương. Đinh Dũng đã nói giành lấy quán bar Khuynh Thành thì hắn ta đương nhiên sẽ không có đường lùi nữa.  

Thấy Trương Bồi Sơn nhếch miệng bật cười, không biết vì sao anh Thưởng lại lẩm bẩm một câu. Hắn ta không sợ Hội Hắc Mã và nhà họ Trương vì hai gia tộc này có địa vị ngang nhau còn hắn ta lại ở địa bàn này lâu năm, chẳng ai muốn phá vỡ sự cân bằng này. Nhưng nếu như Trương Bồi Sơn dựa vào quyền lực của nhà họ Trương mà gây ảnh hưởng đến hắn ta thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.  

“Trương thiếu gia, cẩn thận không chơi với lửa rồi tự thiêu mình đấy”, anh Thưởng hắng giọng, cố kiềm chế sự bất an trong lòng.  

Ý của anh Thưởng rất rõ ràng, đó chính là nhắc nhở Trương Bồi Sơn đừng liều lĩnh mà chơi mình, cẩn thận Hội Hắc Mã lại thành Ngư Ông đắc lợi. Nhưng hắn ta cũng không phải không biết, Trương Bồi Sơn đã điều động nhân lực thì đương nhiên không có lý do để quay đầu.  

Vả lại vừa rồi Trương Bồi Sơn cũng đã gọi điện thoại cho Trương Thiệu Thích. Ông ta đã âm thầm mặc nhận chuyện này thì có gì mà phải kiêng dè.  

Thế nhưng lúc này Đinh Dũng lại lắc đầu. Anh khẽ cười, nói: “Xem ra các anh không biết thân phận của cô ấy rồi. Tôi khuyên các anh điều tra đi đã, có lẽ điều tra ra được chút manh mối đấy”.  

“Tới lúc đó anh sẽ không cho rằng tôi làm sai nữa đâu”, nói xong, Đinh Dũng bế cô gái lên, đi về chỗ ngồi.  

Trương Bồi Sơn thấy vậy thì lau đi vệt máu nơi khoé miệng, hắn ta trợn trừng mắt nhìn  Viên Đại Vĩ, sau đó cũng quay người rời đi.  

Quay về chỗ ngồi, Trương Bồi Sơn giống như thể mất sức vậy. Hắn ngồi trên sofa, cứ thế thở mạnh.  

“Nào, uống một ly”, Đinh Dũng rót ra hai ly rượu, cười nói: “Biểu hiện của cậu khiến tôi bất ngờ đấy”.  

“Ực!”, Trương Bồi Sơn uống một ngụm, hít vào một hơi lạnh, quay sang nhìn Đinh Dũng, hỏi: “Hai cô gái đó là ai vậy?”  

Đinh Dũng lắc lắc chai rượu đắt đỏ trong tay, cười đáp: “Người đứng đầu thành phố Kim Châu hiện giờ là ai?”  

“Đứng đầu? Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã? Người này đã biến mất lâu lắm rồi”, Trương Bồi Sơn giật mình, vội hỏi: “Cô gái đó có liên quan gì đến Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã sao?”  

Đinh Dũng lắc đầu bất lực. Sao lại lôi Hội Hắc Mã vào cơ chứ. Ở một xã hội dân không đấu với quan thế này, kể cả thế lực của Hội Hắc Mã có lớn mạnh thế nào thì cũng vẫn phải phục tùng trước mặt người đó, nếu không thì chỉ cần một tờ giấy hạ lệnh xuống, Hội Hắc Mã cũng phải tan đàn xẻ nghé.  

“Không phải”, Đinh Dũng lắc đầu khiến Trương Bồi Sơn cau mày. Hắn ta thực sự không nghĩ ra ai cả.  

“Cô bé ấy họ Nguỵ, là con của một người bạn của tôi”, Đinh Dũng cười, nhìn sang cô bé bên cạnh. “Người bạn này của tôi có thể coi là đứng đầu thành phố Kim Châu về bề nổi”.  

“Ôi chao, không phải là Nguỵ…”, Trương Bồi Sơn giật mình, có điều cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì mà lời nói đến miệng lại nuốt trôi vào trong.  

“Không sai, cho nên tôi nói cậu cứu cô bé thì sẽ có lợi với cậu”, thấy Trương Bồi Sơn thảng thốt, Đinh Dũng mới cười đáp.  

Cô gái đang nằm đằng sau anh chính là Nguỵ Tiêu Tĩnh, con gái Nguỵ Kiến Quốc.  

Đây cũng chính là lý do mà Đinh Dũng ra tay cứu giúp. Điều đó không chỉ có lợi với Trương Bồi Sơn mà thực sự thì cô nha đầu này cũng có duyên với anh, cũng có thể coi là đệ tử được ghi danh, mặc dù anh chưa thừa nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play