*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thằng kia, mày chán sống rồi phải không hả?”, Gã đàn ông trung tuổi béo mập, mặt rỗ xoa xoa cái đầu trọc lóc bóng lác. Gã ta nhìn Đinh Tuyết rồi chợt sáng mắt lên. “Chao ôi, cô em này trông mới xinh làm sao”.  

“Hừ. Ông đúng là loại ác độc”, có anh trai chống lưng, Đinh Tuyết lập tức tỏ thái độ. Cô nói với Ngải Mễ: “Hoá ra hằng ngày cậu lại hầu hạ một lão già xấu xí đến vậy. Đúng là khổ cho cậu rồi”.  

Nghe vậy, gã đàn ông béo ú kia tối sầm mặt lại. Khoé miệng gã ta nhếch lên cười giảo hoạt. Gã ta nhìn Đinh Tuyết không rời mắt rồi bật cười quái dị, nói: “Em gái, đừng thấy anh đây xấu mà chê. Kỹ năng anh tốt lắm đấy”.  

“Có phải không? Bảo bối?”, vừa nói, gã ta đưa tay ôm Ngải Mễ vào lòng, bàn tay hư hỏng của lão cứ thế vuốt v e đùi Ngải Mễ.  

Bị người đàn ông kia kéo vào lòng bất ngờ, Ngải Mễ đỏ mặt nhưng không phải đỏ mặt vì xấu hổ mà lại vì sung sướng. “Á! Bố, đừng có vội mà. Về rồi người ta phục vụ bố cho chu đáo”.  

“Hi hi, hôm nay thì không cần, thi thoảng cho con nếm mùi vị tươi mới, vậy thì mới k1ch thích”, gã đàn ông khẽ bóp, Ngải Mễ thét lên nhưng lại không dám nói thêm gì, chỉ có thể miễn cưỡng cười: “Không biết bố thích ai, con giúp bố giành về”.  

“Bố thấy cô ta cũng không tồi”, vừa nói, gã ta vừa chỉ vào Đinh Tuyết.  

Nghĩ tới bố mình tự nhiên lại thích Đinh Tuyết, Ngải Mễ khó chịu ra mặt. Nếu như bị Đinh Tuyết “soán ngôi” thì bao công lao kinh doanh của cô ta trong hai năm nay đều đổ sông đổ bể cả.   

“Bố, cô ta…”, Ngải Mễ định nói xấu Đinh Tuyết nhưng nào ngờ Đinh Tuyết lại lên tiếng trước. Cô trợn trừng mắt, tức tối: “Trông thì không khác gì con cóc ghẻ, lại còn đến hơn bốn mươi tuổi đầu rồi mà còn muốn đi chơi gái. Đúng là vô liêm sỉ. Da mặt ông dày thật đấy”.  

Nghe Đinh Tuyết nói những lời hằn học như vậy, Đinh Dũng như thể bây giờ mới biết đến em mình vậy. Ban đầu anh còn lo lắng cô sẽ bị bắt nạt. Thế nhưng bây giờ xem ra là anh đã nghĩ nhiều rồi.  

“Anh, em chỉ là…”, như cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng, Đinh Tuyết đỏ mặt, vội cúi đầu.  

Thấy tay em mình cứ thế vò vào nhau, như sợ mình hiểu nhầm, Đinh Dũng mới lắc đầu, cười nói: “Tiểu Tuyết, loại người này thì nên đối xử như vậy. Rõ ràng trông chẳng khác gì con cóc ghẻ mà lại muốn ăn thịt thiên nga”.  

Thấy anh trai không giận mình, Đinh Tuyết thở phào nhẹ nhõm.  

Thực ra cô không hề yếu đuối như Đinh Dũng tưởng tượng.  Trong tình cảnh bệnh tật đầy mình mà cô vẫn cố gắng đến trường đi học, cố gắng không gây thêm phiền toái cho anh mình. Hiện thực phũ phàng đã khiến một cô bé non nớt phải trưởng thành hơn so với độ tuổi của mình.   

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Đinh Tuyết vấn luôn rất trầm tĩnh. Cô không muốn anh mình phải vất vả thêm. Bản thân cô không có chống lưng, khi đối diện với những người có bề thế thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng bị ức hiếp. Nhưng bây giờ lại khác, có anh trai chống lưng cho mình, cô có gì mà phải sợ chứ?  

“Con đĩ con, mày dám nói bố nuôi tao thế à? Tao xé rách miệng mày ra”, Ngải Mễ nhìn Đinh Tuyết với con mắt hằn học. Cô ta vung tay định xông lên.  

Thế nhưng lúc này, bố nuôi cô ta là Triệu Đức Trụ lại kéo giật cô ta lại, nhìn Đinh Tuyết, nói: “Hi hi, anh thích một con báo non như em. Càng phản kháng lại càng có sức hút”.  

“Người đầu, lôi tiểu tử này đi”, Triệu Đức Trụ phất tay, đám đàn em của gã ta lập tức xông lên. Khoảng chừng bảy, tám tên đầu năm sáu thứ màu, chỉ cần nhìn là biết đây là cả đám côn đồ.  

“Đại ca, sao thế?”, đi đầu là tên tóc vàng nhìn Đinh Dũng cười gian giảo.  

“Xử nó đi”, Triệu Đức Trụ nhìn Đinh Dũng cười cợt. Giọng nói của gã rõ cái vẻ tôi độc.  

Triệu Đức Trụ ở đây tác oai tác quái không phải một vài ngày nữa. Trước đó gã ta chính là côn đồ đây. Từ sau khi thay đổi lão đại, gã ta càng được đà lấn tới, chẳng hề kiêng dè chi. Chỉ cần là những nữ sinh mà gã ta ưng mắt thì không cô nào lọt ra khỏi lòng bàn tay gã được.  

Vả lại Triệu Đức Trụ không phải là kẻ ngốc. Gã tao biết ai có thể đụng đến được ai không thể đụng đến được, cho nên trước đó gã ta đã từng hỏi Ngải Mễ và biết được Đinh Tuyết cũng như Đinh Dũng chỉ là những người hết sức bình thường, chẳng có chống lưng. Do vậy mà lúc này gã mới ngông cuồng. Có điều gã ta chẳng thể ngờ Đinh Tuyết lại xinh đẹp đến vậy.  

“Lão đại ra lệnh xử hắn”, tên tóc vàng hét lên. Cũng không biết hắn rút ở đâu ra con dao chặt. Cứ thế vung về phía Đinh Dũng.  

Triệu Đức Trụ vốn dĩ còn cười giả lả, lúc này thấy tên đàn em vung con dao ra thì hạ giọng: “Tao bảo mày xử nó chứ không bảo mày chém chết nó”.  

Thế nhưng lúc này đã muộn rồi. Con dao chặt trong tay tên tóc vàng đã chém về phía Đinh Dũng. Đinh Tuyết đứng bên thấy thế thì sợ hãi. Cô hét lên thất thanh: “Anh ơi cẩn thận”.  

Cô không ngờ bố nuôi của Ngải Mễ lại độc ác như vậy. Giữa ban ngày ban mặt mà còn dám rút dao chém người. Đinh Tuyết sợ hãi, tái mét mặt, hét lên thất thanh: “Mau dừng tay. Cứu với, có kẻ giết người”.  

Đinh Dũng không hề quan tâm. Anh né người tránh con dao rồi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Triệu Đức Trụ. Trong mắt Đinh Dũng lúc này rõ ánh nhìn lạnh lùng nhưng anh không hề ra tay mà rút điện thoại ra nhắn cho Trương Bồi Sơn: “Người của cậu muốn chém tôi”.  

Chỉ một dòng tin ngắn ngủi nhưng lại khiến cho Trương Bồi Sơn ngồi ở cổng trường phải vã mồ hôi. Hắn dựng tóc gáy, hét lên với mấy tên đàn em: “Mau đi theo tao”.  

“Em gái, chỉ cần em chiều anh một đêm, anh sẽ tha cho anh trai em, thế nào?”, Triệu Đức Trụ giật lấy con dao từ tay tên tóc vàng, nói với giọng uy hiếp.  

Nghe vậy, Đinh Tuyết nghiến răng, nhìn con dao trong tay ông ta rồi nắm chặt tay, hét: “Ông đừng mơ. Tôi sẽ không để ông làm hại anh tôi”.  

“Ôi, em gái, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì đừng trách anh nhé”, Triệu Đức Trụ hắng giọng, ánh mắt gã ta rõ vẻ tôi độc. Gã nói với tên đàn em: “Đánh gãy hai chân, ném ra chỗ khác”.  

“Nếu tôi là ông thì tôi sẽ không làm như vậy đâu”, Đinh Dũng chợt giơ chiếc điện thoại trong tay, thản nhiên nói. “Không phải ông nói ông là lão đại ở đây sao? Người anh em của tôi cũng sắp đến rồi đấy, cậu ta nói cậu ta mới là lão đại ở đây. Tôi lại rất muốn biết ai mới là lão đại thực thụ?”  

“Ha ha ha, tao không nghe nhầm chứ? Mày nói gì cơ?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Triệu Đức Trụ bật cười ha hả.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play