*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cái gì?”, Hồ Đông Hải tái mắt, lôi tay thư ký Lưu lại, hỏi: “Có phải là cậu thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, mặc bộ đồ trông hết sức bình thường không?”  

“Anh Hồ, anh làm gì thế, có đến mức kích động như vậy không?”, thư ký Lưu cau mày. Nếu không phải hiện giờ hai vị kia nghiêng về phía Hồ Đông Hải thì hắn ta đã lật mặt luôn rồi. Lúc này thư ký Lưu mới lên giọng khó chịu: “Thế mà gọi là ăn mặc bình thường? Tôi thấy giống một thằng nghèo rách mồng tơi hơn”.  

“Lưu Thiếu Anh, tôi nói cho cậu biết, hôm nay nếu như khách quý đó vì cậu mà không đến thì tôi xem cậu giải thích với hai vị đó thế nào”, Hồ Đông Hải thả tay thư ký Lưu ra, vội vàng chạy ngay xuống phía dưới.  

Nghe vậy, thư ký Lưu cũng cau mày nhìn theo hướng Hồ Đông Hải mà trong lòng không khỏi chột dạ. Mãi tới lúc này hắn ta mới phản ứng lại. Lẽ nào tên khi nãy chính là khách quý mà hai vị đó mời tới buổi tiệc hôm nay.  

Sao có thể được chứ. Rõ ràng hắn ta ăn mặc tầm thường…lúc này thư ký Lưu đột nhiên nhớ tới lời của Hồ Đông Hải.  

“Tiêu rồi, tiêu rồi”, thư ký Lưu thấp thỏm, dựa vào hành lang. Nếu như khách quý của hai vị đó mời tới bị hắn đuổi đi vậy thì hắn cũng đi tong.  

Nghĩ tới đây, thư ký Lưu vội chạy ngay xuống dưới.  

Lúc này Đinh Dũng đứng ở cửa, mặt mày lạnh lùng. Sau khi thấy Hồ Đông Hải, sắc mặt của anh mới dịu bớt phần nào. Anh khoát tay với Hồ Đông Hải.  

“Cậu Đinh, thật sự xin lỗi cậu. Tôi không ngờ bọn họ lại…”, Hồ Đông Hải thấy Đinh Dũng khoát tay thì vội đi tới, định lên tiếng giải thích thì nào ngờ Đinh Dũng đã lắc đầu, đáp: “Không liên quan đến các anh”.  

“Là tôi chưa sắp xếp chu đáo, là lỗi của tôi”, Hồ Đông Hải cười khổ sở lắc đầu, sau đó làm tư thế mời bằng tay. “Cậu Đinh, bí thư Nguỵ và thị trưởng Lý đều đang ở trên đợi cậu, chúng ta vào trong thôi”.  

Nghe Hồ Đông Hải nói vậy, Đinh Dũng lại không hề có ý định di chuyển mà lắc đầu: “Thôi, tôi vừa nói rồi, tôi sẽ không bước vào đây nửa bước. Giờ tôi mà vào thì há chẳng phải là tôi tự tát vào mặt mình sao?”  

“Hay là thôi bỏ đi. Thư ký Hồ, phiền anh nói với phía bí thư Nguỵ một tiếng là tôi về trước”, Đinh Dũng nhìn Xuân Hương Lâu, nhếch miệng cười.  

Đinh Dũng không phải thật sự muốn quay về. Anh đã đến thì đương nhiên không có đạo lý gì là muốn quay về cả, có điều anh muốn cho nhà hàng này một bài học. Anh tin rằng Hồ Đông Hải hiểu ý mình.  

Quả nhiên, nghe Đinh Dũng nói xong, Hồ Đông Hải biến sắc. “Cậu Đinh, xin cậu dừng bước, tôi đi rồi tới ngay”.  

Nói xong, Hồ Đông Hải lại hối hả chạy vào trong.  

“Anh Hồ, có chuyện gì thế?”, Hồ Đông Hải vừa vào cửa liền gặp ngay thư ký Lưu.  

“Hừ, xem xem việc tốt mà cậu làm đấy. Giờ người ta không muốn vào, tôi xem cậu giải thích với bí thư Nguỵ thế nào”, nói rồi Hồ Đông Hải không quan tâm tới thư ký Lưu nữa, cứ thế chạy thẳng lên tầng.  

Tầng hai của Xuân Hương Lâu vô cùng yên tĩnh. Chỉ có trong căn phòng VIP rộng lớn nhất chốc chốc lại vang lên tiếng cười sảng khoái. Hồ Đông Hải còn không kịp gõ cửa, cứ thế đẩy cửa bước vào.  

Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân đang uống trà nói chuyện bên trong phòng VIP, ở bên còn có hai cô bé một lớn, một nhỏ trông rất đáng yêu. Một là con gái cưng của Lý Hải Dân, còn lại là Nguỵ Tiêu Tĩnh, con gái của Nguỵ Kiến Quốc.  

“Có chuyện gì thế?”, thấy Hồ Đông Hải không gõ cửa mà cứ thế chạy thẳng vào phòng, Lý Hải Dân không khỏi cau mày.  

Trông bộ dạng đó của Lý Hải Dân, Nguỵ Kiến Quốc cười, khoát tay nói: “Ai da, lão Lý, hôm nay là buổi tụ họp riêng của chúng ta, không nói chuyện công, cũng không bàn về thân phận”.  

“Vâng, là thế này”, Hồ Đông Hải thở không ra hơi, vội đem chuyện Đinh Dũng bị đuổi, hiện giờ không muốn vào đây nói tóm gọn một lượt.  

“Loại khốn khiếp”, nghe Hồ Đông Hải nói vậy, Nguỵ Kiến Quốc tức giận đứng bật dậy nạt nộ. “Lưu Thiếu Anh càng ngày càng hỗn lão, đến khách quý của tôi mà còn dám nói năng ngông cuồng”.  

“Đông Hải, hiện giờ cậu Đinh đang ở đâu?”, Lý Hải Dân đứng dậy hỏi.  

Đinh Dũng cứu hai đứa con gái của bọn họ, có thể coi là ân nhân của cả hai người họ. Hiện giờ Đinh Dũng lại bị cấp dưới của bọn họ đuổi đi, cũng không biết trong lòng Đinh Dũng cảm thấy thế nào nữa.  

“Bố, con muốn tới gặp ân nhân để cảm ơn chú ấy”, nghe cuộc nói chuyện của bố mình, Nguỵ Tiêu Tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng nói.  

“Chúng ta cùng đi. Bệnh của Tiểu Tĩnh còn cần cậu Đinh giúp đỡ nữa”, lúc này Lý Hải Dân và Nguỵ Kiến Quốc nhìn nhau, lên tiếng.  

“Được”, Nguỵ Kiến Quốc gật đầu.  

Nhóm người đi theo Hồ Đông Hải ra khỏi phòng VIP.  

Ông chủ của Xuân Hương Lâu nhìn mấy vị khách quý đều ra ngoài thì vội tiến lên trước, tỏ vẻ rón rén, hỏi: “Sao các vị lại ra ngoài cả thế ạ? Có gì thì cứ nói trực tiếp….”  

“Im miệng, thấy các ông làm ra việc tốt chưa hả?”, ông chủ của Xuân Hương Lâu còn chưa nói xong thì Hồ Đông Hải đã dựng ngược mày, nạt nộ: “Khách chúng tôi mời tới bị các ông đuổi đi rồi, ông còn ở đấy mà cười. Ông cho rằng như vậy là vui lắm đấy à?”  

“Hả?”, ông ta nghe vậy thì lặng người, như thể không hiểu nổi Hồ Đông Hải muốn nói gì.  

“Hừ”, Nguỵ Kiến Quốc hắng giọng, đi ra ngoài đầu tiên.  

Lúc này thư ký Lưu đang xin lỗi Đinh Dũng, nghe thấy động tĩnh phía sau thì vội quay đầu lại nhìn. Mặt hắn ta biến sắc, trong lòng thấp thỏm không yên.  

Sao bí thư Nguỵ và thị trưởng Lý lại ra ngoài cả rồi chứ? Rốt cục người này là ai mà có thể khiến cả hai vị ấy đều phải ra mặt như vậy.  

Lúc này, thư ký Lưu chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Sao hắn ta lại có thể đắc tội với một nhân vật như vậy chứ?  

“Cậu Đinh, thật sự xin lỗi cậu”, thấy Đinh Dũng, Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân vội tiến lên trước. Khi đi qua thư ký Lưu, cả hai người bọn họ đều ném cho hắn ta cái nhìn sắc lạnh. “Loại khốn nạn, về rồi biết tay”.  

“Đều tại chúng tôi sơ suất, cậu Đinh xin bớt giận. Mời cậu vào trong với chúng tôi”, Lý Hải Dân lắc đầu, làm tư thế mời bằng tay, nói với Đinh Dũng.  

Thấy thái độ của Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân, sự bực dọc trong lòng Đinh Dũng cũng bớt đi ít nhiều. Anh khẽ cười nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Ông chủ ở đây cho rằng tôi không đủ tư cách bước vào trong nhà hàng của ông ta, mà tôi cũng nói với ông ta rồi. Cả đời này tôi không bao giờ bước vào đây nửa bước, cho nên…hôm nay tôi sẽ không vào đây đâu”.  

“Đừng mà. Buổi tiệc hôm nay chúng tôi tổ chức là muốn mời cậu tới. Lão Nguỵ còn lấy rượu ngon để dành ra mời, nhất định phải uống với cậu đôi ly chứ”, Lý Hải Dân vội khoát tay, cười nói.  

Nghe hai vị nói vậy, ông chủ Xuân Hương Lâu run chân đứng không vững. Tên tiểu tử này lại là bạn với hai vị đây, vừa rồi ông ta còn đuổi đối phương đi, há chẳng phải là đắc tội với mấy nhân vật tai to mặt lớn này rồi sao?  

“Chỉ là hiểu nhầm thôi mà”, nghĩ vậy ông ta vội cười trừ. “Đều là tôi có mắt như mù. Mong cậu đừng tính toán với tôi, bên ngoài gió lớn, mau vào trong nói chuyện đi”.  

“Thôi bỏ đi, tôi đã nói rồi, trước sau như một”, Đinh Dũng lắc đầu quay người rời đi.  

Thấy vậy, Nguỵ Kiến Quốc và Lý Hải Dân đều cau mày. Cả hai nhìn nhau. Nguỵ Kiến Quốc hắng giọng: “Xuân Hương Lâu ấy à? Những điểm khác làm cũng rất tốt, có điều phòng tránh hoả hoạn lại làm không đến nơi đến chốn. Đông Hải, ngày mai cho người điều tra kỹ càng”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play