“Sao tôi có thể không ra tay nhỉ? Mấy hộ gia đình bị cưỡng chế như các ông làm tốn bao nhiêu thời gian của tôi. Ông  ho rằng tôi không dám đụng đến các ông phải không hả?”, Vương Hổ đi tới tát vào mặt Tống Trường Quân mà cười tôi độc: “Giờ tôi cho ông hai sự lựa chọn. Hoặc là ký, nói với tôi thằng kia ở đâu, tôi sẽ đưa con ông đi viện, hoặc là…ở đây đợi, nhìn con gái ông bị huỷ đi nhan sắc đi”.  

“Tao phải giết mày”, Vợ Tống Trường Quân đột nhiên đứng dậy, trong tay bà ta cầm một hòn đá nện về phía đầu Vương Hổ.  

Vương Hổ giật mình, vội lùi sau nửa bước nhưng vợ Tống Trường Quân còn chưa lao kịp tới nơi thì đúng lúc này, gã đàn ông để ria mép đã lao như tên bay về phía trước chặn trước Vương Hổ. Gã ta dùng vai huých Vương Hổ lùi về sau, còn mình thì tung chân đạp thẳng vào bụng vợ Tống Trường Quân khiến bà ta bay ra ngay khỏi đó.  



“Mẹ kiếp, đánh cho ông đây”, Vương Hổ tức tối, hét lên mấy tên đàn em ở bên cạnh.  

Bọn đàn em nghe đại ca hô hào thì lập tức xông về phía Tống Trường Quân.  

“Trường Quân!”, vợ ông ta từ xa nhìn thấy cảnh này thì thét lên xé ruột xé gan.  



Tống Trường Quân ngã ra đất, đôi tay giơ ra về phía trước. Ông ta thật sự không biết Đinh Dũng ở đâu. Từ khi Đinh Dũng ra khỏi cửa thì đã không thấy anh đâu nữa rồi, thậm chí…lúc này ông ta còn cảm thấy có đôi chút hối hận vì đã cứu Đinh Dũng. Nếu không phải vì Đinh Dũng thì vợ con ông ta cũng không đến mức như vậy.  

Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu ông ta nhưng sự đau đớn trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, ngược lại, bên tai ông ta truyền tới tiếng kêu thất thanh.  

Tống Trường Quân vội mở mắt, sau đó ông ta nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời mình không bao giờ quên nổi.  

Một bóng người đứng trước mặt ông ta, đối diện với mười mấy tên côn đồ tay cầm hung khí nhưng không hề tỏ ra hoang mang sợ hãi. Một đạp, một đấm tung ra, mấy tên côn đồ bay thẳng ra ngoài.  

Đinh Dũng lúc này không còn giống với trước đó nữa, trên cơ thể anh không còn những vằn đen chằng chịt, anh cũng không đi lảo đảo khom người nữa.  

Bóng người đứng thẳng hiên ngang, khuôn mặt kiên định đem theo vẻ lạnh lùng tôi độc. Đinh Dũng  nhìn Vương hổ như nhìn một kẻ sắp chết. Một tên dám ra tay với một cô bé như vậy thật sự đáng chết.  

“Mày, mày là ai?”, Vương Hổ chột dạ, hắn nép người vào sau gã đàn ông để ria mép.  

Gã đàn ông để ria mép nheo mắt nhìn Đinh Dũng, trong lòng gã chợt thấy kinh ngạc vì Đinh Dũng có thể xuất hiện trong khi gã ta không hề phát giác ra có gì bất thường, vả lại gã hoàn toàn không thể nhìn thấu được thực lực của Đinh Dũng. Nên biết rằng trời sinh gã đã có đôi mắt thần, có thể nhìn thấu mọi thứ, nhưng Đinh Dũng trong mắt gã lại như thể đám sương mờ. Điều đó có nghĩa rằng thực lực của Đinh Dũng có thể còn hơn gã.  

Nghĩ tới đây, gã ta đột nhiên cảm thấy có đôi chút hối hận. Ai mà ngờ nổi một nơi nhỏ bé thế này lại có thể gặp được một kẻ mạnh như vậy.  

“Cậu là ai?”, gã đàn ông để ria mép nhìn Đinh Dũng với vẻ kiêng dè. Hắn ta nắm chặt tay, chủ động xưng danh: “Tôi là Tạ Tam Hoàn, đệ tử thứ ba của Tần Thị Tần Lãng Môn Hạ ở Giang Bắc”.  

“Tao là ai mà mày còn không biết sao?”, Đinh Dũng không quan tâm tới Tạ Tam Hoàn mà nhìn sang Vương Hổ, cười lạnh lùng: “Vừa rồi không phải mày bảo tao cút sao?”  

“Là mày, hoà ra là mày”, Vương Hổ nhìn Đinh Dũng như thể gặp phải ma, nói với Tạ Tam Hoàn: “Chính là nó, là thằng mà trên người toàn hắc khí”.  

“Cái gì? Là hắn?”, Tạ Tam Hoàn cau mày, không phải nói người này vô cùng yếu ớt, toàn thân toàn hắc khí, đi đứng loạng choạng sao? Tại sao đối phương lại không hề hấn gì mà lại trông vô cùng khoẻ mạnh như vậy chứ?

“Tôi, tôi cũng không biết”, Vương Hổ nép sau Tạ Tam Hoàn, lí nhí nói: “Trước đó lúc tôi gặp hắn rõ ràng là yếu ớt vô cùng, lúc đó hắn còn được Tống Trường Quân cứu về đây”.  

Nghe Vương Hổ nói vậy, Tạ Tam Hoàn cau mày. Gã ta nhìn Đinh Dũng một lượt từ trên xuống dưới, cho dù có nhìn thế nào thì gã cũng không thể nào tin nổi một người yếu ớt bị trọng thương lại có thể hồi phục nhanh chóng đến như vậy. Trừ phi…trước đó hắn ta giả vờ yếu ớt.  

“Trước đó là mày giả vờ?”, nghĩ tới đây, Tạ Tam Hoàn lại cau mày.  

Đinh Dũng lắc đầu, nhếch miệng mỉa mai: “Không sai, trước đó tôi rất yếu. Nếu các người đến đây sớm hơn nửa tiếng thì có lẽ cũng có thể giết tôi nhân lúc tôi yếu ớt”.  

Thấy Đinh Dũng xuất hiện không hề có thương tổn, Tống Trường Quân ngoài kinh ngạc ra thì cũng cảm thấy yên tâm hơn.  

Đúng lúc này, vợ Tống Trường Quân chạy đến. Vừa rồi bà ta cũng đã trông thấy Đinh Dũng đánh bại mười mấy tên nên đương nhiên không dám coi Đinh Dũng là người bình thường được nữa, cứ thế quỳ sụp xuống khóc lóc: “Cầu xin cậu cứu con gái tôi, mau đưa nó đi viện”.  

Thấy vợ Tống Trường Quân – một người độc miệng nhưng lại có tâm, Đinh Dũng chợt thấy ấm lòng hơn hẳn. Anh cúi người đỡ bà ta dậy, nói: “Chị yên tâm, tôi sẽ không để Thiên Thiên xảy ra chuyện đâu”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play